MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 231

tôi dùng di động, tôi sợ rằng chị có việc gấp nhưng trong nhà tôi lại chẳng
có điện thoại.

Hình như Khánh Xuân có vẻ suy nghĩ nên lâu lắm cô mới nói:

- Rỗi không?

- Có!

- Thôi vậy, trời đang mưa, ngày mai gặp vậy.

- Không sao, tôi có xe, tôi sẽ đến nhà chị!

- Thế thì hãy đến chỗ lần trước tôi đã đợi cậu. Tôi sẽ đến đó. Cậu lái xe
chậm một tí, tôi đợi, không sao đâu!

- OK!

Anh tắt điện thoại, nhanh chóng thay quần áo, mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ
mà anh thích nhất, một chiếc quần jean bó sát như muốn khoe cặp đùi săn
chắc mà dài. Có điều, khi nhìn vào kính trước khi rời khỏi nhà, anh có vẻ
do dự. Khánh Xuân là kiểu phụ nữ đã trưởng thành, tất nhiên cô cũng thích
loại đàn ông ra vẻ đứng đắn, trưởng thành một chút, ăn mặc như thế này có
vẻ trẻ trung quá. Do vậy mà Tiêu Đồng quyết định thay đổi trang phục.
Anh mặc một bộ Âu phục mới toanh màu xám mang về từ bên Đức. Anh
rất thích bộ comlê này vì nó vừa khít với thân hình anh.

Nhảy ba bước một xuống cầu thang, chui vào chiếc Toyota mà tâm trí Tiêu
Đồng chí có nhớ một câu cuối cùng của Khánh Xuân: “Cậu lái xe chậm
một tí, tôi đợi, không sao đâu!”. Tất cả những điều phiền muộn, uất ức
trong lòng đã không cánh mà bay. Lời dặn của Khánh Xuân không hề có
tác dụng, anh lái xe như bay trên đường. Trong màn mưa dày đặc, những
ánh đèn xe lấp lóa đến chói mắt càng làm cho sự hưng phấn của anh tăng
lên gấp nhiều lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.