MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 229

- Tiêu Đồng, anh muốn chia tay. Cũng được thôi, em có thể chấp nhận. Em
chỉ có một yêu cầu, anh có thể nói một cách thực lòng, có phải là anh yêu
một người con gái khác rồi phải không?

Đúng là Tiêu Đồng muốn rất muốn nói “Đúng vậy”, nhưng khi định mở
miệng thì anh nín lại, lắc đầu:

- Em đừng nghĩ như vậy, không hề có.

- Anh dám bảo đảm lời nói của anh là chân thật không?

- Anh đã nói rồi, lúc này anh là sinh viên. Anh không muốn giành quá
nhiều tâm sức cho chuyện yêu đương.

- Có dám dùng nhân cách của anh ra mà đảm bảo không?

Văn Yến chặn lời Tiêu Đồng. Anh đã cảm thấy có một chút bực bội:

- Cô là cái quái gì? Tôi đã nói không có là không có, lừa cô làm gì! Tôi
ghét cô chính vì động một tí là cứ đòi lấy nhân cách của tôi ra mà nói. Cô
tin thì tin, không tin thì thôi vậy!

Đột nhiên Văn Yến đi bằng hai đầu gối đến trước mặt anh, vừa khóc vừa
nói:

- Em không muốn xa anh, em không thể xa anh. Vì sao anh lại đối xử với
em như vậy...

Tiêu Đồng đẩy cô ra, đứng dậy mở cửa chạy thẳng ra ngoài. Anh chạy
xuống lầu, đứng ở bậc thềm ngắm nhìn không gian đang chìm trong mưa,
đầu óc rỗng tuếch. Anh không muốn suy nghĩ gì hết, chỉ muốn trốn chạy
khỏi những tiếng khóc của Văn Yến.

Mưa càng lúc càng nặng hạt kèm theo gió ầm ào và sấm đì đùng. Những
ngọn đèn trước chung cư đã tắt, tất cả đều tối om.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.