MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 228

Văn Yến ngẩng đầu lên. Giọng của cô thật ôn tồn nhưng ánh mắt không hề
thỏa hiệp. Tiêu Đồng có vẻ đắn đo nhưng cuối cùng cùng nói:

- Anh nhận thấy chúng ta không hợp nhau tí nào. Em cũng biết con người
anh tính khí thất thường, cứng nhắc, lại không biết nuông chiều em. Em
nên chọn một người con trai khác, nhiệt tình hơn anh, biết rung động hơn
anh. Vả lại, anh nghĩ trước mắt là mình cần phải học. Tuổi anh vẫn còn quá
trẻ để chăm lo cho chuyện yêu đương và chăm sóc gia đình...

Văn Yến ngắt lời Tiêu Đồng, giọng điệu như có vẻ biện hộ:

- Nhưng em đâu có yêu cầu anh nghĩ đến chuyện chăm sóc gia đình.

- Em nghĩ xem, tối nay anh về đây với ý định là tranh thủ thời gian để đọc
sách. Em đến, buộc lòng anh phải trò chuyện với em. Có em bên cạnh, một
trang sách anh đọc cũng không nổi.

- Anh đừng có viện cớ lung tung. Hai tuần nay em mới gặp lại anh. Thế thì
làm gì có chuyện em làm ảnh hưởng đến việc học tập của anh? Em quen
biết anh đã hơn hai năm nay, em lại chưa hiểu anh sao? Anh muốn nói gì
thì nói, đừng có lấy lý do đó mà xa em, được không?

Thực ra thì trong thâm tâm, Tiêu Đồng cũng cảm thấy mình có lỗi với Văn
Yến. Cô đã hy sinh vì anh quá nhiều, nhưng anh không thể nói khác được,
vì anh không hề yêu Văn Yến. Màn kịch giữa anh và cô không thể cứ kéo
dài như thế này mãi được. Anh không thể không nói những lời này:

- Chúng ta chia tay thôi!

Văn Yến bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà, khóc nấc lên. Cô biết, sớm muộn
gì Tiêu Đồng cũng nói ra câu này. Có điều dù có chuẩn bị tinh thần tốt như
thế nào đi chăng nữa, khi nghe mấy tiếng ấy phát ra từ miệng anh, cô vẫn
không thể nào ngăn được nước mắt. Tiêu Đồng không hể an ủi, cũng không
nhìn cô, vẫn trơ trơ như gỗ đá nghe những tiếng khóc nghẹn ngào của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.