MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 226

- Vẫn chưa định trước được.

- Tối mai đến, chúng ta đi vũ trường.

- Nếu đến, anh sẽ gọi cho em.

Anh rời khỏi biệt thự, lái xe thẳng về trường. Giữa đường, một trận mưa to
bất ngờ đổ xuống, những hạt mưa to lộp độp đập vào kính chắn gió. Anh
chợt nhớ tối nay là cuối tuần nên quyết định về nhà. Tâm tình anh lúc này
chẳng khác gì không khí ẩm thấp chung quanh, u ám đến độ mốc meo. Với
tâm tình ấy, đêm nay anh chẳng thiết làm gì cả, chỉ muốn về nhà mà gặm
nhấm sự cô độc của mình.

Tiêu Đồng dừng xe trên khoảng đất trống trước tòa chung cư. Khóa cửa xe
một cách cẩn thận xong, anh chuẩn bị đi lên lầu thì phát hiện ra ngay chân
cầu thang có một bóng người trông rất quen thuộc. Anh dừng bước làu bàu:

- Tại sao em lại đứng đây?

Bóng người ấy chính là Văn Yến. Cô không dám nghĩ đó lại là Tiêu Đồng,
nghi hoặc hỏi:

- Là Tiêu Đồng phải không? Sao anh lại biết lái xe?

- Không phải là anh đã nói với em là đang học lái xe à?

- Xe của ai vậy?

- À, của một người bạn cho anh mượn.

Vừa nói, cả hai cùng đi lên lầu. Tiêu Đồng mở cửa, Văn Yến sánh vai anh
bước vào nhà. Nhìn lớp bụi mỏng phủ trên đồ đạc trong nhà, Văn Yến nói:

- Mấy ngày rồi anh không về nhà? Em đến đây rất nhiều lần nhưng đều
không có anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.