MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 274

Giám đốc cười rất tươi:

- Lâu rồi cô không đến, ở đây làm ăn khá lắm, sá gì một chút tiền lẻ ấy.

Lan Lan và Tiêu Đồng chọn được hai chỗ ngồi ở vị trí tốt nhất của vũ
trường, tầm nhìn rất thoáng, lại không bị người ra kẻ vào làm ồn. Nhạc đã
bắt đầu nổi, đã có người bước ra sàn nhảy, toàn vũ trường chìm trong ánh
đèn màu lung linh huyền ảo. Tiêu Đồng đưa mắt nhìn quanh và trong bóng
tối lờ mờ, anh nhận ra rằng vũ nữ và kỹ nữ đông gấp nhiều lần so với khách
nhảy. Cô nào cũng trang điểm thật lộng lẫy kiêu sa, túm năm tụm ba nói
chuyện ồn ào, cười vang phóng túng, liếc mắt đưa tình với tất cả đàn ông
trong vũ trường.

Nhạc quá to khiến Tiêu Đồng phải hét to bên tai Âu Dương Lan Lan:

- Thảo nào chỗ này làm ăn khá, không khéo các người biến hộp đêm thành
kỹ viện mất thôi!

Âu Dương Lan Lan giải thích:

- Bọn họ mua vé, bọn em không thể không để cho họ vào. Có điều bọn họ
vào đây rồi, bọn em cũng không để cho họ tự tung tự tác, trừ phi các ông
khách kéo họ đi đâu đó. Đã rời khỏi nơi này thì họ muốn làm gì thì làm,
bọn em không quan tâm.

- Nếu ngày nào em cũng đến đây, anh sẽ nghĩ em là Mama mất thôi! - Tiêu
Đồng hạ giọng nói.

- Anh nói gì thế? - Âu Dương Lan Lan đặt tay lên vai Tiêu Đồng - Cả ngày
hôm nay anh lãnh đạm với em chưa đủ sao, bây giờ còn tỏ ra khinh rẻ em
như vậy?

Tiêu Đồng không đấu khẩu với cô nữa vì nhận ra là mình đã đùa hơi quá
lời. Đây là lần đầu tiên Âu Dương Lan Lan chạm vào người anh và không
biết là vì để tránh bàn tay của cô hay là vì bị tiếng nhạc kích động, anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.