MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 291

chờ mình. Nụ cười ấy rất tự nhiên, rất chân thành và trong sáng trong
không gian mờ mờ bóng sương sớm.

Nhìn thấy nụ cười ấy, tinh thần Khánh Xuân càng thêm thư thái nên cũng
nở nụ cười thật tươi để đón anh:

- Sao lại phải đi taxi, không đi xe buýt để tiết kiệm tiền?

- Chờ xe buýt không nổi. - Tiêu Đồng phẩy tay có vẻ không quan tâm -
May mà tôi chưa đụng đến kinh phí của mọi người, nếu không mọi người
lại phê bình là tôi lãng phí của công.

Khánh Xuân cười châm chọc:

- Chỉ ở bên cạnh Âu Dương Lan Lan mấy ngày mà miệng mồm lại lợi hại
đến như thế sao!

- Tôi vốn là một thằng không biết cách nói năng như thế này. Có điều gặp
chị rồi, tôi lại biến thành như bây giờ, thôi cứ cho là chị lợi hại vậy.

Cả hai men theo con đường ven sông yên ả, cười nói một cách tự nhiên.
Hai ông già đang tập Thái cực quyền và xách lồng chim đi dạo sáng ném
những tia nhìn hết sức thú vị về phía họ, có lẽ cả hai đều không hiểu tại sao
mới sáng sớm mà đôi bạn trẻ này lại hẹn nhau ở đây để tâm sự yêu đương.

Khánh Xuân không vội vàng thông báo công việc của Tiêu Đồng đã kết
thúc mà lại nói:

- Có việc gì cậu cứ nói đi.

Tiêu Đồng lấy trong túi áo ngực ra mấy trang giấy tiếng Anh đưa cho
Khánh Xuân. Mấy năm không dùng nên vốn tiếng Anh của cô gần như đã
trả lại hết cho thầy, gắng hết sức xem đi xem lại nhưng cũng chỉ hiểu được
lờ mờ. Tiêu Đồng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.