MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 333

Tiêu Đồng không thể mở miệng được nữa, cúi đầu như muốn định thần
nhưng trong đầu óc anh chỉ có gương mặt khắc bạc của Khánh Xuân và lời
tuyên bố sắp đính hôn của cô.

Tiết tấu của bài “Hoàng Hà” như lắng xuống và cuối cùng cũng dừng lại
giữa chừng. Vị chủ trì tuyên bố: Tinh thần sinh viên Tiêu Đồng quá căng
thẳng, nhưng không sao. Đề nghị em tiếp tục chuẩn bị, sau đây xin mời
người kế tiếp lên khán đài...

Một người nhân viên tiến đến trước mặt Tiêu Đồng, ra hiệu cho anh rời
khỏi sân khấu. Anh lảo đảo bước ra phía sau hội trường, ngay lập tức có hai
nhân viên bảo vệ tiến đến. Tiêu Đồng nhận ra là thời gian của mình đã hết
và không hiểu vì sao, anh đột nhiên tỉnh táo trở lại, không có bất kỳ biểu
hiện của một sự sợ hãi nào, chỉ buông một câu gọn lỏn:

- Đi ngay sao?

Hai nhân viên bảo vệ hình như bị bất ngờ trước sự bình tĩnh của Tiêu Đồng
nên lặng người trong giây lát, rồi một người lên tiếng:

- Đúng, đi ngay bây giờ.

Lúc này mấy nhân viên cảnh sát cũng đã có mặt phía sau sân khấu. Họ đưa
Tiêu Đồng vào một gian phòng, đưa lệnh tạm bắt và yêu cầu anh ký tên,
điểm chỉ vào. Tiếp theo, họ còng tay anh lại - một hành động thừa thãi. Có
lẽ theo suy nghĩ của cảnh sát, Tiêu Đồng đã phạm vào tội dùng bạo lực để
tấn công người khác nên cần phải dùng công cụ chống bạo lực để chế ngự.

Những nhân viên cảnh sát đưa Tiêu Đồng rời khỏi hội trường qua cổng sau,
rồi từ cổng sau, họ đưa anh về cổng trước và nhét lên chiếc xe cảnh sát
đang đứng sẵn ở đó. Khi anh cố gắng liếc mắt nhìn chung quanh, bất giác
anh giật thót người vì đã nhận ra gương mặt xinh đẹp của Âu Khánh Xuân
đang đứng lẫn trong đám người hiếu kỳ chen chúc chung quanh. Trong cảm
giác rất mơ hồ, anh nhận ra gương mặt ấy chất chứa nhiều nhiều tâm sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.