MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 331

Trông thấy sắc mặt Tiêu Đồng, Uất Văn Hoán nhận ra được điều gì đó, lôi
anh ra một góc khuất, hạ giọng hỏi:

- Cậu làm sao thế? Cuối cùng đã có chuyện gì?

Tiêu Đồng nói, Không có chuyện gì cả, thầy đừng quan tâm, em không bất
cứ chuyện gì.

- Cậu đừng giấu tôi! Công an đã đến bắt cậu rồi đấy, tôi vừa trông thấy họ ở
phòng bảo vệ. Đêm hôm kia, cậu đánh ai vậy?

Tiêu Đồng sững sờ:

- Công an đến bắt em?

Uất Văn Hoán không quên vai trò là một người thầy nên lên tiếng động
viên:

- Kết thúc buổi hội thi là công an sẽ đưa cậu đi. Cậu đừng phản kháng cũng
đừng tức giận, phải hợp tác với người ta. Đây không phải là lúc để cậu ứng
xứ theo tính cách của riêng mình, nghe thấy chưa? Đến đó rồi thì có gì nói
nấy, đừng sợ sệt. Bây giờ công an cũng hành sự theo đúng pháp luật, đúng
quy định lắm. Cậu là sinh viên luật, những gì cần nói, những gì không nên
nói, cậu đã hiểu cả rồi.

Nói xong Uất Văn Hoán bỏ đi.

Hội thi diễn thuyết cũng đã bắt đầu.

Tiêu Đồng không còn nhớ là mình được xếp ở vị trí thứ mấy, làm như thế
nào để bước ra chính giữa sân khấu. Những bóng đèn cao áp chiếu thẳng
vào mặt khiến anh cảm thấy mắt mình nhức buốt. Người dưới hội trường
tranh tối tranh sáng lại yên lặng đến độ đáng sợ, thi thoảng chỉ có vài tiếng
ho cố nén. Anh đưa mắt tìm Lư Lâm Đông một cách vô thức nhưng tìm mãi
vẫn không ra. Sau lưng anh là những vị giám khảo trẻ có già có, ngồi im

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.