MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 329

- Này, cậu là đàn ông, ít ra phải có một chút phong độ nam nhi chứ. Chúng
ta còn chưa nói đến chuyện chính cơ mà!

Tiêu Đồng dừng chân, có vẻ nhẫn nại:

- Còn chuyện gì để nói nữa đây?

Khánh Xuân bước đến sau lưng anh, nói:

- Những công việc mà cậu đã làm cho chúng tôi rất có giá trị, có nhiều
cống hiến cho xã hội. Sau này còn có rất nhiều công việc rất cần có sự góp
sức của cậu, tôi hy vọng cậu sẽ tiếp tục. - Cô lấy ra một chiếc phong bì khá
dày từ trong xách tay - Lãnh đạo của chúng tôi đã quyết định tặng cậu một
nghìn đồng. Xem như là chi phí xe cộ đi lại, cũng có thể gọi đó là tiền
thưởng. Cậu ký vào đây đi.

Tiêu Đồng không đưa tay nhận chiếc phong bì. Những tờ giấy bạc trong đó
đang chọc thẳng vào trái tim anh khiến nó nhức buốt:

- Tôi làm việc không phải vì tiền mà chỉ vì chị, Khánh Xuân! Chị cứ nghĩ
là dùng một nghìn đồng này để trả công cho tôi đấy sao? Tôi nghĩ nó vẫn
còn quá rẻ đấy!

Khánh Xuân nói một cách rành rọt:

- Nói cho cậu hay, cậu làm những việc vừa rồi, tất cả là vì đất nước và nhân
dân, Âu Khánh Xuân tôi không hề nợ cậu!

Đôi mắt Tiêu Đồng đỏ ngầu một màu máu, giọng nói của anh trở nên run
rẩy:

- Âu Khánh Xuân! Chị... chị lại nói như thế được sao? Bao nhiêu ngày
qua... bao nhiêu ngày qua tôi không sợ nguy hiểm, không nề hà gì đến việc
phải bám theo một người con gái mà tôi không hề yêu thương... Bởi vì tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.