MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 328

Như bị một nhát búa bổ vào đầu, Tiêu Đồng choáng váng, run rẩy hỏi:

- Chị đính hôn với... với ai?

- Đó là chuyện riêng của tôi. - Khánh Xuân lặng lẽ giây lâu rồi nói.

Tiêu Đồng rất muốn cười nhưng không hiểu sao âm thanh bật ra lại là tiếng
khóc, vừa khóc vừa gào:

- Chị lừa tôi, chị lừa tôi! Tại sao chị lại cố ý lừa tôi!

Giọng nói lạnh lẽo của Khánh Xuân như muốn chế ngự sự kích động của
Tiêu Đồng:

- Cậu không tin thì thôi vậy, tôi đâu cần phải cố níu kéo lòng tin nơi cậu.

- Là ai, sao chị không dám nói ra? Chị sợ là tôi sẽ đi tìm người ấy để đánh
nhau chăng?

Có lẽ mấy lời có vẻ lưu manh của Tiêu Đồng đã chọc giận Khánh Xuân, cô
cười nhạt, nói:

- Là Lý Xuân Cường, là anh hùng cảnh sát hình sự, là đội trưởng, thiện
nghệ trong việc đánh nhau và bắt người! Cậu có thể đi tìm anh ấy mà đánh
nhau, tôi không cản đâu!

Tiêu Đồng giận đến độ mặt mày tím tái. Khánh Xuân lại cố tình như không
biết, kích thêm:

- Cậu đã mua bảo hiểm thân thể chưa?

Lần này thì sắc mặt Tiêu Đồng đã trắng bệch. Sự phẫn uất và thất vọng đã
lên tới cực điểm khiến anh không thể nói nổi lấy một câu, cúi nhặt chiếc áo
lên, cắm đầu đi về phía hội trường. Khánh Xuân gọi theo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.