MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 326

- Tiêu Đồng! - Khánh Xuân vẫn giữ vẻ bình thản - Tuổi chúng ta chênh
nhau quá xa, cậu cho rằng những gì cậu đang nói có thể biến thành hiện
thực được sao? Chúng ta cần phải tỉnh táo để nhận ra điều ấy chứ!

- Tôi kém chị mấy tuổi thì có đáng gì. Chị vẫn chưa già và tôi cũng không
còn trẻ nữa. Chỉ cần chúng ta tự nguyện thì việc gì lại không thể trở thành
hiện thực? Hay là chị sợ người ta dị nghị đàm tiếu?

- Không, cậu vẫn biết là tôi chỉ thích loại đàn ông chín chắn.

- Tôi sẽ chín chắn, tôi sẽ già dặn hơn. Tôi đảm bảo với chị, tôi không chơi
điện tử nữa, không chửi thề nữa, không đánh nhau nữa. Tôi nói được là sẽ
làm được!

- Sự chín chắn của một người không phải chỉ dựa vào quyết tâm của chính
anh ta mà còn phụ thuộc rất nhiều vào thời gian. Lúc này, cậu mê đắm cả
ngày trong chuyện đánh nhau, trong những trò vô bổ của máy tính, dường
như vẫn chưa vượt qua ngưỡng cửa của một học sinh trung học. Chờ đến
khi cậu thực sự chín chắn, e rằng tôi đã trở thành một bà lão mặt mày vàng
ệch rồi.

Nghe Khánh Xuân nói như vậy, giọng Tiêu Đồng đột nhiên chuyển sang
nghiêm túc:

- Cho dù chị có trở thành thế nào, tôi cũng vẫn yêu chị. Tôi có thể vất bỏ tất
cả, chỉ giữ lại một điều duy nhất là được ở bên cạnh chị.

Khánh Xuân đứng dậy, tỏ ý không muốn nói tiếp về chuyện này nữa. Cô
quay lưng lại với Tiêu Đồng, vừa bước đi vừa nói:

- Câu nói vừa rồi của cậu đã chứng minh rằng, cậu không hề chín chắn. Chỉ
có những cậu thiếu niên hỉ mũi chưa sạch mới thích thề non hẹn biển như
vậy. Quyết tâm lúc nào cũng nói ra tuyệt đối chân thành, nhưng có điều
chẳng được bao lâu thì sẽ thay đổi. Những người trẻ tuổi thường dễ bị kích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.