MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 380

Chia tay Lư Lâm Đông, Tiêu Đồng không trở về ký túc xá mà phóng xe
đạp về nhà. Anh không biết là ngân hàng mở cửa đến mấy giờ, anh nghĩ,
nếu đêm nay có thể rút tiền được, anh sẽ đạp xe đến thôn Trung Quan.

Đã đến nhà. Lúc tra chìa vào ổ khóa, anh cảm thấy ổ khóa có gì đó không
ổn, nhẹ và hình như không có bất kỳ một lực cản nào. Anh đẩy nhẹ cửa.
Quang cảnh trong nhà khiến anh đứng lặng, sững sờ. Hình như trộm đã đột
nhập vào nhà, tát cả các ngăn kéo, tủ đứng đều bị mở tung, tất cả đồ đạc bị
vất ngổn ngang trên sàn, ti vi, máy cát xét, tủ lạnh và những đồ vật có giá
trị khác đều bị đập vỡ nát cả. Mấy quyển sổ tiết liệm ngân hàng anh đã giấu
thật kín trong ngăn kéo đã không cánh mà bay. Anh kinh hoàng đứng giữa
căn nhà hoang tàn, muốn khóc nhưng không có bất kỳ một giọt nước mắt
nào lăn ra.

Anh gọi vào máy nhắn tin của Khánh Xuân.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cảnh sát đã đến, những nhân viên thẩm định đứng
chật ních căn nhà. Khánh Xuân và Xuân Cường cũng có mặt, rất nghiêm
trang mời anh ra ngoài để trao đổi. Nhìn những cảnh sát mặc sắc phục đi đi
lại lại trong căn nhà thân yêu của mình, lòng Tiêu Đồng hoàn toàn tê dại.

- Gần đây cậu đã gặp gỡ với những ai? - Đây là câu hỏi của Xuân Cường.

Anh cúi đầu không nói.

- Nhìn qua cũng nhận ra rằng, đây không phải là một vụ trộm cắp tài sản
thông thường. Kẻ gây ra vụ này rõ ràng mang một tâm trạng tức giận và
muốn báo thù. Ngoài những cuốn sổ tài khoản trong ngân hàng, kẻ gây án
không mang theo bất kỳ tài sản có giá trị nào mà lại đập phá. Rõ ràng là cậu
đã gây thù oán với một ai đó. Trước đây cậu có gây thù oán với ai không?

Khánh Xuân lên tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.