MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 383

miệng: Có hàng không? - Nhiều bạn học của anh đã làm như vậy, nhưng
Tiêu Đồng không dám.

Đến lúc chập choạng tối thì có một người đến chủ động bắt chuyện với anh.
Câu đầu tiên của gã đúng như anh đã dự liệu: Cần hàng phải không? Trông
gã này có dáng người Tân Cương, một bộ râu xồm xồm choán nửa khuôn
mặt - đúng là một dung mạo đạo tặc bẩm sinh, có điều giọng nói rất mềm
mỏng, lương thiện. Trong phút giây ấy, những chút lý trí cuối cùng, những
khát vọng thiện lương của Tiêu Đồng đã hoàn toàn bị sự sợ hãi cũng như
một sự ham muốn điên cuồng choáng mất. Anh nói trong hoảng loạn:

- Có không?

- Có? Cậu cần loại nào?

- Hả? Tôi không biết, thế ông có những loại nào?

Chỉ cần qua vài câu trao đổi là gã người Tân Cương đã nhận ra “đạo hạnh”
của Tiêu Đồng vẫn còn non lắm. Gã vỗ vỗ lên vai anh, nói:

- Đi, chúng ta sang bên kia nói chuyện.

Tiêu Đồng bước theo gã như một cái xác không hồn. Anh đi đến một con
ngõ yên tĩnh. Gã nọ dừng chân bên một nhà vệ sinh công cộng vô cùng bẩn
thỉu, hỏi:

- Cậu cần bao nhiêu?

- Bao nhiêu tiền..., bán như thế nào?

- Năm trăm đồng một gói, nguyên chất.

- Một bao có bao nhiêu, dùng trong bao lâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.