MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 384

- Nhiều lắm, dùng trong một thời gian dài - Gã nọ nhe đôi hàm răng vàng
khè chín sáu ba không ra cười nói - Người anh em, cậu mới chơi phải
không?

Tiêu Đồng không trả lời. Dáng vẻ và cách nói năng của gã khiến anh cảm
thấy ghét, không muốn kéo dài cuộc nói chuyện nữa. Anh nói:

- Cho tôi hai gói, rẻ hơn một tí được không?

Gã nọ lôi từ trong chiếc túi đen đủi ra hai gói nhỏ, nói:

- Người anh em, tôi mua từ người khác đã bốn trăm sáu mươi đồng rồi, cậu
phải để cho tôi kiếm chút cháo chứ. Cậu lấy không? Lấy thì đưa tiền đây,
không lấy cũng không sao, đừng có lằng nhằng.

Tiêu Đồng đưa tiền cho gã người Tân Cương. Gã bỏ hai gói thuốc vào túi,
cầm lấy tiền đếm đi đếm lại thật kỹ mới lấy chúng đưa cho Tiêu Đồng,
không nói một lời tạm biệt, quay người biến vào dòng người đông đúc trên
phố.

Tiêu Đồng nhét vội hai gói thuốc nhỏ vào túi, lấm lét đưa mắt quan sát
chung quanh, tim đập chân run rời khỏi thôn Trung Quan, đi thẳng về nhà.

Cửa nhà đã thay bằng một ổ khóa mới. Anh bật đèn, đi ngang qua căn
phòng khách vẫn chưa kịp dọn dẹp, đi thẳng vào phòng ngủ. Anh mở một
gói thuốc rồi xuống nhà bếp lấy lên một chiếc nắp chai Coca Cola, bỏ một
ít bột trắng vào đó, dùng đũa kẹp lại. Cuối cùng anh bật lửa và hơ bên dưới,
khi một làn khói xanh xanh bay lên, anh đưa mũi vào và hít lấy hít để. Anh
đã học được cách hít thuốc này từ trên ti vi.

Trong đêm ấy, Tiêu Đồng hít hai lần, khoảng cách giữa hai lần không xa
nhau mấy mới cảm thấy tinh thần và sức lực của mình mới được phục hồi.
Sau đó anh mới biết là hai gói thuốc mình mua trên phố Trung Quan chỉ là
loại thứ phẩm với một lượng rất ít heroin, phần lớn là bột mì trộn vào,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.