MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 397

không bàn về bất cứ vấn đề nào khác. Mấy ngày gần đây, Xuân Cường lại
cố ý nhắc nhiều đến sinh nhật của cô như nửa đùa nửa thật, anh đề ra kế
hoạch nhỏ để hai người đón ngày ấy. Đương nhiên là trong bữa cơm tối
sinh nhật sẽ có món cá vàng hầm tỏi. Anh còn nói, Em có thể mời bố đến
cùng ăn cơm với gia đình anh.

Khánh Xuân nghĩ, bố cô sẽ không bao giờ đến. Nếu khó lòng từ chối trước
tấm thịnh tình của Xuân Cường, e rằng cô phải lên tiếng thuyết phục để bố
đồng ý. Ông cũng đã có một kế hoạch cho ngày sinh nhật của cô: Một bữa
cơm tối và một chiếc bánh sinh nhật.

Chiều hôm đó, Khánh Xuân lại nhận được điện thoại của Tiêu Đồng. Lúc
này cô mới sực nhớ rằng, trong một đêm nào đó, trước đây rất lâu, cô đã
nhận lời mời ăn tối cùng anh. Cô chỉ biết nói qua điện thoại những lời xin
lỗi với lý do là cô đã nhận lời mời của bố mẹ cấp trên của mình. Họ đã
chuẩn bị xong tất cả, không thể nuốt lời, sau này chúng ta sẽ có cơ hội gặp
nhau... Tiêu Đồng im lặng bên kia đầu giây, khi Khánh Xuân liên tục “Alô”
vào máy, anh mới chầm chậm nói: Nhưng tôi cũng đã chuẩn bị cả rồi. Chị
nhận lời với tôi sớm nhất, chị không thể nuốt lời!

Khánh Xuân đuối lý nhưng cô vẫn cố cười, nói:

- Ngày mai vậy. Ngày mai cậu hãy cho tôi cơ hội để sửa chữa sai lầm của
mình.

Giọng điệu của Tiêu Đồng nặng nề đến độ vượt ra ngoài dự tính của Khánh
Xuân:

- Trong lòng chị không giành một chút chỗ trống nào cho tôi!

Tất cả cũng chỉ vì một bữa cơm sinh nhật, vấn đề là trước và sau mà thôi.
Trong lòng Khánh Xuân, chuyện đó không hề quan trọng. Có điều giọng
điệu của Tiêu Đồng có một chút gì đó không bình thường, thậm chí có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.