MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 399

Cô gõ cửa, có lẽ vì quá nhẹ nên lâu lắm vẫn không có tiếng trả lời. Cô đẩy
nhẹ cửa, thì ra nó chỉ khép hờ. Một chút ánh sáng từ phòng khách hắt ra,
đèn trong phòng khách vẫn sáng nhưng không có người. Cô bước vào
phòng khách, đồ đạc vẫn ngổn ngang bừa bãi, hư hỏng tan nát. Cô đặt túi
thức ăn lên bàn rồi gõ cửa phòng ngủ. Cô nghe thấy bên trong có tiếng
động nhưng lại không có tiếng Tiêu Đồng trả lời, có lẽ anh đang ngủ. Nghĩ
vậy, cô bèn đẩy cửa. Tiêu Đồng đang nằm ngửa trên giường, hơi thở có vẻ
yếu ớt, sắc mặt trắng bệch. Hình như anh cũng nhận ra Khánh Xuân đang
bước vào nhưng đôi mắt vẫn khép hờ, dường như không trông thấy gì cả.
Trong phòng rất tối nhưng Khánh Xuân vẫn kinh hoàng khi nhận ra, bên
cạnh Tiêu Đồng, trên giường là một tấm giấy bạc và một chiếc bật lửa. Trên
tấm giấy bạc vẫn còn vương một chất bột màu trắng.

Cô run rẩy, chết lặng đứng giữa cửa. Cô không thể tin được, thậm chí là
không thể tưởng tượng được một thanh niên đáng yêu, thuần khiết, trẻ
trung..., thậm chí là chính cô cũng bị những điều ấy hấp dẫn lại có thể trở
thành một kẻ nghiện ngập đáng khinh như thế này. Cô không hiểu nổi, gã
con trai kia lại có thể ngụy trang che đậy bản chất hư hỏng trước mắt cô
trong một thời gian dài như vậy.

Đột nhiên Tiêu Đồng mở mắt. Anh đã tỉnh và khó khăn lắm mới lồm cồm
bò dậy, cất giọng khàn đục:

- Khánh Xuân...

Khánh Xuân muốn khóc, nhưng cô cô gắng kiềm chế bản thân, hỏi:

- Cậu đang làm gì vậy?

- Tôi à? Tiêu Đồng lảo đảo bước xuống đất. - Tôi đang chờ chị - Hình như
anh cô lấy lại trí nhớ của mình - Bữa nay là sinh nhật của chị.

Anh lôi từ trong chiếc tủ đầu giường ra một chiếc lọ hoa thủy tinh màu đỏ,
trên đó có một bó hoa hồng, muốn đặt chiếc lọ vào lòng cô, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.