MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 401

Nước mắt Khánh Xuân cũng đã trào ra nhưng cô cố kềm chế không cho
chúng lăn xuống má. Sự kinh hoàng và căm giận vừa rồi đã bị ý thức trách
nhiệm và nỗi thương xót lấn át. Cô đứng dậy, nhìn Tiêu Đồng đang quỳ
trước mặt mình, bình tĩnh nói:

- Cậu hãy trả lời tôi, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?

Đối với Khánh Xuân mà nói, đêm sinh nhật thứ hai mươi bảy là đêm mà cô
không thể quên trong cuộc đời còn lại của mình. Cô ngồi bên cạnh Tiêu
Đồng đến quá ba giờ sáng mới về đến nhà. Chuyện không may của Tiêu
Đồng khiến cô trằn trọc, không thể chợp mắt. Mấy năm nay, cô đã tiếp xúc
với bao nhiêu vụ án, không thể nhớ được bao nhiêu là kẻ tội phạm và
những người bị hại. Cô cứ nghĩ rằng bao nhiêu chuyện buồn đau, thiện ác
của nhân sinh cô đều trải nghiệm qua. Có điều đêm ấy đã mang lại cho cô
quá nhiều nỗi đau. Những nỗi đau không thể tưởng tượng ra được trước đó.

Trời vừa hửng sáng, Khánh Xuân đã lái xe đến tìm Xuân Cường. Anh nhìn
thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của cô không che giấu được nỗi nghi ngờ. Bước
vào xe, anh lên tiếng:

- Tối qua em đi đâu? Không phải là em cảm thấy mệt à, tại sao lại gần sáng
mới về đến nhà? Bác đã gọi điện cho anh vào lúc hai giờ sáng, hỏi có phải
là em vẫn còn đang ở trong nhà anh không? Cuối cùng thì em đã đi đâu?

Khánh Xuân vẫn chưa khởi động xe, trầm giọng nói:

- Em đã đến nhà Tiêu Đồng!

- Cái gì? - Dường như câu trả lời của Khánh Xuân hoàn toàn nằm ngoài suy
nghĩ của Xuân Cường - Có chuyện gì à? Cậu ta gọi cho em sao?

- Không, là em chủ động đến.

Câu trả lời này càng ngoài suy nghĩ của Xuân Cường. Anh tức giận nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.