MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 400

- Tôi mua cái này tặng chị, hai mươi bảy đóa hoa hồng...

Đôi mắt anh như đang chìm trong mộng tưởng, giọng nói của anh như thực
lại như mơ.

Chiếc lọ hoa và hai bảy đóa hoa hồng run run vươn đến bên cạnh Khánh
Xuân. Cô không nén được sự tức giận, đưa tay gạt mạnh. “Choang”! Một
âm thanh khô giòn vang lên, chiếc lọ hoa vỡ thành trăm nghìn mảnh lấp
lánh trên sành nhà.

Hai tay Tiêu Đồng vẫn cứng đơ vươn về phía Khánh Xuân. Tiếng động
mạnh như làm anh choàng tỉnh. Ánh mắt tức giận của cô đang chăm chú
nhìn anh đang quỳ xuống, run rẩy nhặt từng mảnh vỡ. Trái tim của Khánh
Xuân như mềm lại và cũng quỳ xuống cầm lấy tay anh, gọi tên Tiêu Đồng.
Hình như cô vẫn cảm giác rằng tất cả đều chỉ là một giấc mơ. Cô muốn
dùng tiếng gọi của chính mình để đưa cả hai quay về với cảnh thực.

- Tiêu Đồng! Cậu hãy nói đi! Tại sao cậu dùng thuốc, tại sao lại đến nông
nỗi này?

Tiêu Đồng không trả lời, hai tay bụm mặt, khóc nấc lên.

Khánh Xuân vẫn gào lớn:

- Tại sao lại như thế này! Tại sao lại như thế này? Cậu hãy trả lời tôi, tại
sao? Tôi không tin!

Những giọt nước mắt của Tiêu Đồng rơi xuống sàn, đọng trên những mảnh
thủy tinh, lăn trên những cánh hoa. Anh không dám ngước đầu nhìn Khánh
Xuân, chỉ có những âm thanh nghẹn ngào thoát ra từ cuống họng:

- Chị đi đi... đi đi... Tôi không còn gì để chị phải quan tâm nữa. Tôi không
đủ tư cách để yêu chị nữa... Chị đi đi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.