MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 420

Khánh Xuân không biết nói như thế nào về toàn bộ quá trình, chỉ có thể nói
một cách đơn giản:

- Chuyện cậu ta làm việc cho chúng con là tuyệt mật, nếu nói ra không thể
đảm bảo an toàn cho cậu ta. Trong lúc mọi việc vô cùng cấp thiết thế này,
cậu ta lại mắc nghiện. Nếu không cai nghiện được thì đừng nói là tiền đồ
mà ngay cả tính mạng của cậu ta cũng không được đảm bảo đâu.

Bố cô không nói gì, chỉ chú ý lắng nghe. Khánh Xuân nói tiếp:

- Chúng con đã đưa cậu ta đến trại cai nghiện. Về mặt sinh lý mà nói, cậu ta
đã có thể cai được thuốc, nhưng cần có một thời gian tương đối dài để ổn
định về mặt tâm lý. Việc này cần phải có một môi trường sống, cần phải có
người quản lý, chăm sóc và giáo dục cậu ta. Có điều, bố mẹ cậu ta đều ở
nước ngoài, hiện tại cậu ta sống cô độc ở Bắc Kinh. Nếu cậu ta trở về từ
trại cai nghiện, sống một mình với ngôi nhà lạnh lẽo, gặp phải chuyện gì
không vui, hoặc giả là bọn bán ma túy lại đến tìm cậu ta, chín phần mười là
cậu ta sẽ hút trở lại...

- Ý con nói là hãy cho cậu ta đến nhà mình để bố quản lý, đúng không?

Bố cô đã nói ra những gì mà Khánh Xuân muốn nói. Cô quan sát những
biểu hiện của bố. Thái độ ông rất nghiêm trang và đó chính là thái độ
thường thấy ở ông mỗi khi bàn về những vấn đề quan trọng.

- Đúng thế ạ. - Cô lí nhí.

Ông cúi đầu, rút ra một điếu thuốc, đưa lên miệng định hút nhưng không
hiểu sao lại nhét vào bao, nói:

- Bao giờ thì nó đến?

- Bố đồng ý rồi sao? - Khánh Xuân khấp khởi mừng thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.