MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 422

nhưng Khánh Xuân lại cảm nhận được rằng, trong thâm tâm của bố đã có
một nguồn khích lệ vô cùng lớn.

Riêng Xuân Cường tỏ ra không thống nhất với ý định của Khánh Xuân,
thậm chí anh còn đề xuất một hướng giải quyết khác: Hãy để Tiêu Đồng
đến ở tại nhà anh. Anh nói: Lúc này bố mẹ anh đang vô cùng rỗi rãi, hoàn
toàn có thể để cho hai người làm công việc này. Khánh Xuân lắc đầu, nói:
Đội trưởng, anh sợ gì chứ? Anh không tin vào bố em sao? Xuân Cường lắc
đầu, nói: Anh chỉ không tin em. Khánh Xuân nóng mặt, nói: Thế thì chúng
ta không còn chuyện gì để nói nữa cả. Đến lúc này thì Xuân Cường không
nhượng bộ nữa, anh nói toạc suy nghĩ của mình: Khánh Xuân, em có thể
cho anh biết, em đối xử với Tiêu Đồng như vậy có phải là thuần túy công
việc hay là còn có một ẩn tình nào bên trong?

Khánh Xuân trầm ngâm rất lâu rồi lạnh lùng nói:

- Đây là trách nhiệm của em. Cậu ta đã từng tham gia vào công việc của
chúng ta. Chính em lại là người phụ trách, do vậy em chịu trách nhiệm
hoàn toàn về cậu ta.

- Anh vẫn còn nhớ em đã từng nói rằng, em sẽ là một đội viên xuất sắc nhất
của đội cảnh sát hình sự. Anh thừa nhận thời gian qua em đã từng rất xuất
sắc và cũng rất hy vọng là từ nay về sau, em vẫn giữ được bản lĩnh ấy. -
Ngừng lại giây lát, Xuân Cường nói tiếp - Một cảnh sát hình sự xuất sắc là
phải trung thành với chức trách của mình, không để cho tình cảm cá nhân
chi phối đến công việc chung.

- Đúng thế! Đây cũng là câu mà em cũng đang định nói với anh.

Nói xong thì Khánh Xuân nín lặng, tỏ ý không muốn tranh luận với Xuân
Cường nữa. Một lát sau cô lái xe đi đón Tiêu Đồng.

Tại trại cai nghiện, cô nhờ Giám đốc trại bố trí một cuộc nói chuyện riêng
với Tiêu Đồng. Cô hỏi: Đúng là cậu muốn rời trại phải không? Tiêu Đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.