MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 424

Hai người chào tạm biệt Giám đốc và viên quản giáo rồi leo lên xe. Vẫn
chưa khởi động máy, Khánh Xuân nhìn Tiêu Đồng nói nhỏ:

- Cậu phải hứa với tôi một chuyện, hứa riêng với tôi!

- Chị muốn tôi phải hứa điều gì?

Giọng Khánh Xuân vẫn rất nhỏ nhưng rất rõ ràng:

- Vĩnh viễn không bao giờ hút nữa!

Hình như nước mắt Tiêu Đồng đã rươm rướm, anh nói:

- Tôi xin hứa!

Những lời vừa rồi chẳng khác nào những lời minh ước giữa hai người. Cả
hai im lặng nhìn nhau khá lâu, ánh mắt đầy vẻ thông cảm và tin tưởng. Lâu
lắm Khánh Xuân mới nói:

- Về thôi! Về nhà chúng ta!

Đó là một buổi sáng cuối thu đầu đông. Bầu trời thu trong vắt không một
gợn mây. Những con đường ngoại ô Bắc Kinh rộng rãi, phẳng lỳ và thẳng
tắp với hai hàng dương liễu bên đường cao vút. Tiêu Đồng mở cửa sổ xe.
Gió vun vút qua tai anh. Anh đưa mắt ngắm bầu trời bị hai hàng cây cao
bên đường che mất tầm nhìn nên biến thành một dòng sông xanh thẩm chảy
mãi về nơi xa xăm. Chưa bao giờ Tiêu Đồng thấy cuộc sống đáng yêu như
hôm nay. Anh cao giọng nói chuyện với Khánh Xuân, chỉ cho cô những
cảnh đẹp bên đường và nhận xét về chúng. Trông Tiêu Đồng lúc này chẳng
khác nào một đứa trẻ, mặc sức thả hồn với trời đất khi tìm lại được tự do
cho chính mình.

Để đón tiếp Tiêu Đồng, cũng là chuẩn bị cho một nhiệm vụ mang ý nghĩa
quốc tế, bố cô đã chuẩn bị mọi việc. Trước tiên là ông bố trí lại căn nhà, tìm
cho Tiêu Đồng một chiếc giường đơn. Trên đầu giường có một bóng đèn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.