MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 443

Nghe Xuân Cường nói câu này, không gian trong bàn ăn bỗng dưng yên
lặng một cách đáng sợ. Khánh Xuân đưa mắt nhìn bố, đầu cúi gầm, không
biết phải xử trí thế nào. Cánh tay Tiêu Đồng đang gắp một ít rau trên đũa
cùng dừng lại giữa không trung, run rẩy. Có điều anh cũng gắng gượng bỏ
chút thức ăn ấy vào trong bát của bố, nói: Bác à, ăn thêm chút rau nữa! Nói
xong, anh đứng dậy, vơ vội mấy chiếc đĩa đã hết thức ăn đi thẳng vào bếp
và không quay trở lại nữa. Khánh Xuân cương quyết không cho Xuân
Cường uống nữa và bới cho anh một bát cơm đầy rồi đứng dậy, đi thẳng
vào bếp gọi Tiêu Đồng. Lúc này Tiêu Đồng đang rửa bát, nói là mình ăn đã
quá no, không cần phải quay lại bàn ăn nữa.

Khánh Xuân năn nỉ:

- Không quay lại thì không được đâu, không được mất lịch sự với khách.

- Anh ta lúc nào cũng muốn công kích tôi, tôi nhận ra điều này. - Tiêu Đồng
nói - Nếu không phải đây là nhà chị, tôi không cho anh ta một trận ra trò
mới là điều lạ.

Nhìn sắc mặt Tiêu Đồng, Khánh Xuân biết là anh đang rất tức giận. Nếu cứ
ép anh quay trở lại bàn ăn, e rằng kết quả chưa chắc đã êm đẹp nên cô lên
tiếng an ủi:

- Không muốn sang cũng không sao, có điều suy nghĩ của cậu cũng nông
cạn lắm. Những gì của người say rượu nói ra không cần phải xem đó là
những điều thật. Vừa rồi không phải là cậu đã đem chuyện Tôn Ngộ Không
ra để công kích anh ta sao?

Tiêu Đồng không nói không rằng, cúi đầu chăm chú rửa soong. Khánh
Xuân quay trở về bàn ăn, bố hỏi: Tiêu Đồng đâu? Gọi nó sang ăn cơm,
không ăn cơm là không được đâu. Khánh Xuân lúng búng nói, Cậu ta ăn no
rồi, con bảo cậu ta rửa chén bát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.