MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 442

cao...

Xuân Cường vốn rất ghét bị ai đó bài xích và phản đối, đặc biệt là cấp dưới
và kẻ hậu bối, cau mày nói:

- Cậu quá câu nệ rồi đó, chẳng qua là tôi muốn đưa ra một ví dụ nhằm
chứng minh là phụ nữ tuổi cao vẫn còn đầy đủ sức khỏe mà thôi.

Đúng là Tiêu Đồng cố chấp, cười nhạt nói:

- Thế tại sao anh không lấy Tôn Ngộ Không làm ví dụ. Lão ta sống đến trên
năm trăm tuổi kia mà!

Bố cười ha hả, Khánh Xuân cũng cười. Xuân Cường không có cớ gì để mà
phản đối và tức giận được nữa, chỉ làu bàu:

- Sinh viên thế hệ cậu bây giờ có một cái tật là thích tranh cãi, cho rằng
mình luôn đúng, không chịu thua trước bất cứ lý lẽ nào... Cái tật này không
sửa không xong. - Vừa nói, anh vừa rót cho mình một ly rượu và uống cạn.

Thấy Xuân Cường uống đã nhiều, bố đậy nắp chai rượu lại, nói:

- Uống như vậy được rồi, uống nữa e rằng không về được.

Đáng tiếc là khi ông phát hiện ra điều này thì Xuân Cường đã ngà ngà say.
Mà khi anh đã ngà say thì lại thích nói nhiều. Anh mở nắp chai rượu, vừa
mở vừa nói: Dù sao thì cũng là rượu nhẹ, mà loại rượu nhẹ thế này làm sao
có thể say được. Uống vào cũng giống như hòa một tí men rượu vào nước
lã mà uống thế thôi, đã là dân uống thì phải uống loại rượu có nồng độ cao
mới sướng, mới đã nghiện. Nhắc đến tiếng “nghiện”, anh lại quay sang hỏi
Tiêu Đồng, Có phải uống loại rượu nhẹ này, cảm giác cũng giống với việc
hút heroin bị pha chế, không sướng như tiên chích heroin nguyên chất, nếu
không phải như vậy thì tại sao herroin bị pha chế lại rẻ đến như thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.