MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 440

- Tiêu Đồng là một thanh niên ngoan, thông minh, có đạo đức. Bác rất thích
nó, rất thích...

Xuân Cường lên tiếng phụ họa:

- Đúng thế, thông minh, trẻ tuổi lại đẹp trai... Cho nên cháu mới nói, cần
phải đoạn tuyệt với ma túy. Nếu không sẽ tự mình hủy hoại cuộc đời mình
mà thôi. Cháu cũng biết, làm được điều ấy là rất khó, quan trọng nhất là
phải có quyết tâm, cho dù có mười năm hai mươi năm cũng cần phải có
quyết tâm.

Bố muốn chấm dứt chủ đề này nên đưa ly rượu lên cao, nói:

- Uống thôi. Không có gì phải lo, rượu này nồng độ không cao.

Khánh Xuân cũng chạm cốc với Xuân Cường để lôi anh ra khỏi chủ đề mà
anh cảm thấy rất hứng thú ấy. Bố nói:

- Nghe đâu là mọi người đi đến tận những nơi sơn thủy hữu tình như Quế
Lâm, Côn Minh... Vậy mọi người đi làm việc hay là đi du lịch? Kể ra làm
cảnh sát lúc này cũng sướng thật đấy nhỉ?

- Bọn cháu có sướng đến mấy cũng không thể bì được với bác. - Xuân
Cường nói - Bác làm công tác địa chất, các danh sơm thắng tích trên đất
nước này đều là nhà của bác, đi du ngoạn thiên nhiên là bản chất công việc
của bác.

- Đại khái là như vậy. - Bố gật đầu thừa nhận - Bao nhiêu năm qua, bác đã
từng đi đến không biết bao nhiêu là địa danh đẹp trong cả nước, có điều vẫn
chưa có dịp ra nước ngoài lần nào.

- Bây giờ bác đã có thể đi theo tour du lịch, rất dễ dàng. - Xuân Cường nói.

- Nhưng đắt lắm, không dưới mười nghìn đồng một chuyến đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.