MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 438

- Bác à, bác là người lớn nhưng lại chúc thọ cháu, cháu cảm thấy có một
chút không hợp với lễ nghĩa lắm. - Xuân Cường nói.

- Có gì mà không hợp? Đến sinh nhật của ai thì ngày ấy, người ấy là lão
Thọ Tinh. Mai mốt đến sinh nhật Tiêu Đồng, bác cũng sẽ chúc thọ nó trăm
tuổi.

Xuân Cường liếc nhìn Khánh Xuân, nửa vô tình lẫn cố ý nói:

- Phải chăng Tiêu Đồng là người của thế hệ sau chúng ta?

Tiêu Đồng liếc nhìn Xuân Cường, ánh mắt không mấy thân thiện. Khánh
Xuân muốn xóa không khí căng thẳng giữa hai người nên nửa đùa nửa thật,
cười nói:

- Xuân Cường, anh đừng có lên mặt trưởng bối như vậy, để cho cậu ta làm
người lớn cũng được chứ sao?

Nhưng Xuân Cường vẫn cố tình nói:

- Nhưng mà, chúng ta công tác đã lâu rồi mà cậu ấy vẫn chưa tốt nghiệp đại
học!

Khánh Xuân thoáng giật mình, trong lòng thầm trách Xuân Cường: Anh ấy
thừa biết Tiêu Đồng đã bị đuổi khỏi trường, thế thì cố ý nhắc lại chuyện
này làm gì, lại còn nói đến hai tiếng “tốt nghiệp” nữa, thật quá đáng! Cô
liếc nhìn Tiêu Đồng và nhận ra rằng, anh đang cố tình làm ra vẻ tự nhiên
rót rượu cho bố.

Bố và Xuân Cường chạm cốc. Anh nói, Chúc sức khỏe bác.

Hai ly rượu đã chui vào dạ dày khiến gương mặt Xuân Cường đã bắt đầu
đỏ. Anh uống tiếp một ly nữa rồi nói với Khánh Xuân:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.