MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 436

Ngày ấy, Khánh Xuân có mang máy ảnh theo, hai người chụp ảnh cho
nhau. Tiếc là lúc này trên đỉnh trường thành vẫn chưa có du khách thứ ba
xuất hiện nên cuối cùng, cả hai vẫn không có một tấm ảnh chụp chung nào.
Sau này, Khánh Xuân sẽ cảm thấy tiếc nuối vì chuyện này bởi vì trong cuộc
đời còn lại của cô, chuyến đi với Tiêu Đồng đến Kim Sơn Lĩnh chính là
phút giây lãng mạn nhất, nên thơ nhất và khó quên nhất.

Khi ngồi bên nhau chung quanh chiếc bàn trong bữa cơm tối, bố hỏi: Hai
đứa đến Kim Sơn Lĩnh, vậy thì hãy nói cảm tưởng cho bố nghe. Cả hai cứ
úp úp mở mở nói không thành lời, không đâu vào đâu cả, nhưng khi ông rời
khỏi bàn ăn, Tiêu Đồng lại thoải mái tìm bàn tay Khánh Xuân, nói:

- Nói một cách chân thành, mấy năm nay tôi đã đi rất nhiều nơi, ngay cả
bên Đức, nhưng nơi mà tôi thích nhất vẫn cứ là Tư Mã Đài. Lần đầu tiên
đặt chân đến nhưng tôi có cảm giác nơi đó rất quen thuộc và nhận ra rằng,
đó là miền đất phúc của mình.

Khánh Xuân rút tay ra khỏi tay Tiêu Đồng, gắt:

- Lo ăn cơm đi! - Nhưng rồi hạ giọng hỏi - Tại sao?

- Nơi ấy rất hùng vĩ, rất yên tĩnh, có linh khí... Ngoài ra, ngày hôm nay ở
đó, điều khó quên nhất vẫn là..., là...

Khánh Xuân biết Tiêu Đồng sắp nói đến chuyện gì nên gạt phắt:

- Thôi, cậu đừng có mà đa tình đa cảm như vậy có được không?

- Thôi thì tôi tự nhận mình là một đứa con trai đa tình đa cảm vậy. - Tiêu
Đồng cười tinh quái, nói.

Quan sát gương mặt vô cùng sắc sảo của Tiêu Đồng lúc này, Khánh Xuân
không hề nghĩ đó là gương mặt của một người nghiện ma túy cách đây
không lâu. Cô nghĩ, đó là kết quả của sự nỗ lực của bố, đồng thời cũng đó
một phần từ những ảnh hưởng của mình. Rõ ràng, Tiêu Đồng đã vì cô nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.