MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 437

đã cố gắng rất nhiều, mới có thể đạt được hiệu quả nhanh chóng như vậy và
tự trong thâm tâm, cô cảm thấy có một chút tự hào.

Sau đó hai ngày là sinh nhật của Xuân Cường. Buổi chiều hôm ấy, Khánh
Xuân về sớm và rà soát lại toàn bộ những gì đã chuẩn bị cho bữa cơm sinh
nhật. Điều làm cô phấn khởi là tuy Tiêu Đồng vẫn không bằng lòng lắm với
việc mời Xuân Cường đến nhà nhưng rất nhiệt tình trong khi chuẩn bị mọi
thứ. Bố trở thành người chỉ huy, chỉ điều khiển mà không hề động chân
động tay, tất cả chuyện cơm nước đều do Tiêu Đồng đảm trách.

Sáu giờ ba mươi, Xuân Cường đến với bộ thường phục. Khánh Xuân và bố
ngồi tiếp anh ngoài phòng khách, ở đó đã sắp sẵn bàn ăn. Tiêu Đồng bận tíu
tít bên nhà bếp nên đến khi cơm nước đã lên bàn, anh mới gặp Xuân
Cường.

Cả hai đều tỏ ra lặng lẽ, chỉ gật đầu chào nhau.

- Bữa nay là ngày vui của cháu, bác cũng muốn uống một tí rượu, loại Cổ
Tỉnh Cống, có được không?

- Khách được uống gì là tùy vào thịnh tình của chủ, cháu sẽ uống cùng bác.
- Xuân Cường nói:

Rượu đã được mở nắp, thức ăn cũng đã sẵn sàng nhưng Tiêu Đồng lại quay
về bếp, bắt đầu dọn dẹp. Chờ đợi khá lâu mà Tiêu Đồng vẫn không quay
trở lại, vẻ mặt Xuân Cường đã thể hiện sự khó chịu, Khánh Xuân đề nghị
hai người đàn ông cứ dùng rồi chạy qua gọi Tiêu Đồng. Anh nói: Các
người cứ dùng, tôi dọn dẹp một tí rồi sẽ sang. Khánh Xuân ra lệnh cho anh:
Vất tất cả sang một bên, cậu chẳng hiểu một tí lịch sự nào cả. Cậu phải biết
là mọi người đang đợi cậu chứ!

Cô lôi anh đến bàn ăn, lại còn rót cho một ly rượu đầy. Mọi người cùng
nâng cốc, chúc Xuân Cường sống lâu trăm tuổi. Bốn chiếc cốc chạm nhau
kêu lanh canh, Xuân Cường và bố ngửa cổ uống cạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.