MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 450

Xuân Cường ấp úng, Chẳng có gì cả, Khánh Xuân chỉ đùa thôi, anh đừng
quan tâm. Rồi anh lái câu chuyện sang hướng khác. Đương nhiên là Xuân
Cường rất giận Khánh Xuân vì cô đã gợi ra chuyện này. Tan họp, anh
không hề nói với Khánh Xuân thêm lời nào, hằm hằm bỏ về cơ quan một
mạch.

Những buồn vui hờn giận của Xuân Cường luôn luôn đươc thể hiện qua
gương mặt là chuyện quá quen thuộc đối với mọi người bao nhiêu năm nay,
Khánh Xuân không còn lấy làm lạ nữa. Chiều hôm đó cô về nhà khá sớm,
chuẩn bị sẵn sàng về mặt tâm lý để nói chuyện với Tiêu Đồng.

Bước vào nhà, Khánh Xuân đã nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ của Tiêu
Đồng và bố, khiến những lo lắng và phiền muộn trong người cô cũng vơi đi
phần nào. Cô cất tiếng cười phụ họa, hỏi có chuyện gì mà hai người vui
như vậy. Bố không trả lời mà nói, Bữa nay con về sớm quá, chưa chuẩn bị
cơm nước gì cả. Cô nói, thôi thì còn gì ăn nấy vậy, nhưng mọi người đang
có chuyện vui à? Gương mặt Tiêu Đồng đầy vẻ bí mật, nói:

- Bữa nay chị lại có thêm một cậu em nữa. Chị đoán thử đó là ai?

Cậu em nào? Khánh Xuân nghi ngờ, nghĩ rằng đó chỉ là một chuyện đùa.
Cô nghiêm sắc mặt nói:

- Có một đứa em như cậu, tôi cũng đã đủ phiền rồi, thêm một đứa nữa e
rằng phải nhảy lầu mà thôi!

- Thế thì chị xem đây!

Tiêu Đồng vừa nói vừa tránh sang một bên. Phía sau lưng anh là chiếc
giường đơn. Trên giường có một chiếc hộp giấy, bên trên hộp giấy là một
chiếc chăn đơn, gói trong chiếc chăn đơn là một chú mèo màu đen bằng cỡ
nắm tay đang khoanh tròn ngủ ngon lành.

Tiêu Đồng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.