MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 492

chúng tôi lại và mang ra pháp trường?

- Oan uổng cho tôi quá, tiểu thư! - Lão Hoàng nhăn nhó - Cứ cho là chúng
tôi có ý dìm Tiêu Đồng xuống nước nhưng nhất thiết vẫn phải để cô đứng
trên bờ. Bao nhiêu năm nay, tình cảm của bố cô giành cho cô như thế nào,
lẽ nào tôi không hiểu? Ngay cả chúng tôi đây cũng đã định rửa tay gác
kiếm rời khỏi giang hồ rồi kia mà.

Âu Dương Thiên dàu dàu nét mặt cắt ngang sự tranh luận giữa ba người,
nói:

- Thôi được rồi. Nó không làm ăn nữa càng tốt. Tôi vốn không muốn mạo
hiểm trong chuyến này, cũng không muốn các ông không biết người ta
nông sâu thế nào mà vẫn cứ dò dẫm làm ăn. Không làm là cách tốt nhất đối
với phi vụ này.

Đột nhiên lão Viên thì thầm có vẻ lo lắng:

- Hay là Tiêu Đồng phát hiện ra chuyện gì nên không dám tiếp tục làm ăn
với ta nữa?

Âu Dương Thiên nói một cách nghiêm khắc:

- Cho dù là thế nào thì từ nay về sau, Lan Lan cũng không được liên hệ với
Tiêu Đồng nữa. Lúc này nó không còn là một sinh viên như trước đây nữa,
đột ngột tìm đến chúng ta để bàn chuyện làm ăn, trở mặt một cái đã nói là
không còn hứng thú nữa. Chỉ mới ló mặt ra chốn giang hồ mà đã bí mật
như vậy, con phải tránh xa nó ra một chút vậy!

Nghe bố nói như vậy về Tiêu Đồng, Âu Dương Lan Lan nhảy dựng lên,
nói:

- Thế con còn có chút tự do nào không? Sao bố vẫn cứ muốn can thiệp vào
chuyện tình cảm của con như vậy? Trong ba người có ai nghĩ cho tôi một
chút nào không, cho dù tôi có yêu ai thì chuyện ấy có ảnh hưởng và làm trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.