MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 500

- Có điều nếu tôi trả lời như vậy thì bọn họ không bao giờ gặp đội trưởng
Lý của chị cả! Và như thế, kế hoạch của mọi người coi như hoàn toàn thất
bại. - Tiêu Đồng nhấn giọng - Nếu mọi người muốn liên hệ với họ, tôi
không còn cách nào khác là phải thực hiện yêu cầu của họ mà thôi.

Khánh Xuân nói mà không hề do dự:

- Cho dù thất bại, chúng tôi cũng không để cho cậu làm chuyện ấy. Chúng
tôi có nguyên tắc của mình. Chúng tôi không giống với những tổ chức
khủng bố quốc tế, vì lợi ích cao nhất mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Lúc này hai người đã đi trên con đường giành cho người đi bộ được che kín
bởi những hàng cây dày, rất vắng vẻ. Cái lạnh về đêm đã bắt đầu thấm qua
thân thể cả hai nhưng lời của Khánh Xuân, kể cả giọng nói và cái nhìn của
Khánh Xuân khiến Tiêu Đồng bồi hồi xúc động. Anh ôm Khánh Xuân vào
lòng, run rẩy nói:

- Khánh Xuân, tôi biết là chị rất thương tôi, rất yêu tôi, đúng không?

Khánh Xuân không những không giãy ra khỏi đôi tay Tiêu Đồng mà còn
vòng tay siết chặt lấy anh. Không ngăn được một ham muốn điên cuồng,
Tiêu Đồng đưa bàn tay vào bên trong chiếc áo khoác bằng lông thú của cô
và bắt đầu ve vuốt thân thể cô qua làn áo sơ mi bên trong. Thân thể Khánh
Xuân mềm mại và ấm áp. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, muốn đặt vào môi
cô một nụ hôn nhưng Khánh Xuân đã lẩn tránh, vùi mặt trong ngực anh...
Cứ thế, họ đứng ôm nhau rất lâu dưới bóng tối của hàng cây. Không biết
bao lâu nữa, Tiêu Đồng chỉ sực tỉnh khi thấy dôi vai Khánh Xuân rung lên
nhè nhẹ:

- Khánh Xuân, chị đang khóc đấy sao?

Khánh Xuân không trả lời, chỉ ôm siết lấy Tiêu Đồng, tiếp tục vùi mặt
trong ngực anh. Tiêu Đồng thoáng ngạc nhiên. Anh không biết vì sao, một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.