MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 501

nữ cảnh sát vốn cứng rắn như thép mà lại có thể khóc như một đứa trẻ như
thế này?

- Sao thế Khánh Xuân, chị hãy nói đi, chị nghĩ gì?

Những ngón tay của Khánh Xuân bấu chặt lên bờ vai Tiêu Đồng, thân thể
cô dịu dàng, mềm mại áp sát cơ thể cường tráng của anh. Lâu lắm cô mới
bình tĩnh trở lại, rời khỏi anh, dùng ống tay áo thấm nước mắt, lắc đầu nói,
không có chuyện gì, không nghĩ được chuyện gì cả.

Đương nhiên là Tiêu Đồng không tin lời cô. Đây là lần đầu tiên, anh nhìn
thấy Khánh Xuân khóc và tất nhiên những giọt nước mắt ấy không phải là
không có nguyên nhân.

- Tôi khẳng định là chị đang nghĩ một điều gì đó, chị hãy nói cho tôi biết đi.

Khánh Xuân tránh cái nhìn của Tiêu Đồng, cố gắng kềm chế, nói:

- Tiêu Đồng, cậu đừng trách tôi nhé. Không biết vì sao, tôi lại chạnh nghĩ
đến anh Tân Dân!

Nét mặt Tiêu Đồng trở nên nặng nề:

- Tôi biết là mình không thể so sánh được với anh ấy trong lòng chị.

- Không, không phải như vậy. Tôi chỉ nghĩ rằng, vụ án này quá khó, mỗi
bước phát triển thì khó khăn càng chồng chất thêm, hầu như không có cách
nào để giải quyết cả. Và như vậy Tân Dân chết không nhắm mắt!

Tiêu Đồng không nói nữa. Cả hai im lặng nhìn nhau.

Tiêu Đồng không biết là hình ảnh người đã chết Hồ Tân Dân còn lưu trong
tâm khảm Khánh Xuân sâu đến mức nào, có điều, cho dù như thế nào thì
việc Khánh Xuân luôn luôn hoài niệm Tân Dân không thôi cũng đã khiến
cho Tiêu Đồng cảm động. Anh cho rằng, kiểu phụ nữ đầy ân tình như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.