MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 522

định hút một điếu “cuối cùng” thì chút ý thức còn lại trong anh có quẫy đạp
một tí nhưng cuối cùng thì nhanh chóng tan biến. Tiêu Đồng nhào tới chiếc
tủ, lôi mạnh ngăn kéo, lục tìm chiếc hộp kim loại màu vàng mà Âu Dương
Lan Lan đã đưa cho, không một chút do dự rút ra một điếu, lập bập đánh
lửa, nuốt lấy nuốt để ngụm khói đầu tiên vào trong ruột. Anh nhắm mắt lại
và có cảm giác thịt da, xương máu của mình đang không ngừng chuyển
động, run rẩy. Hết hơi này đến hơi khác, tất cả khói thuốc đều được anh nén
vào bên trong cơ thể mình. Chất heroin nhanh chóng tan biến và hòa nhập
vào từng tế bào, từng mạch máu, từng thớ thịt. Chỉ có mấy hơi mà điếu
thuốc đã gần hết, anh nằm dài trên giường, toàn thân cảm thấy thư thái hẳn
lên. Khi đã tỉnh táo hoàn toàn, lại một lần nữa anh tự thề với lòng mình:
Đây là điếu thuốc cuối cùng, không bao giờ hút nữa, nhất định không bao
giờ hút nữa!

Khánh Xuân nói qua điện thoại, tối nay anh về nhà ăn cơm. Sự quan tâm
của Khánh Xuân khiến lòng Tiêu Đồng vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy
buồn. Anh cay đắng hỏi:

- Tại sao chị lại nghĩ đến chuyện bảo tôi về ăn cơm?

Anh thấy mình không đủ tư cách để tiếp nhận niềm hạnh phúc mà anh từng
mơ ước này.

- Bữa nay là ngày lễ mà!

- Lễ gì?

- Sinh viên như cậu thật là kỳ lạ, ngay cả một ngày lễ trọng đại như thế này
mà cũng không biết, là ngày lễ rất được thanh niên hiện đại yêu thích.

- A, tôi biết rồi, là Lễ Giáng sinh!

- Đến không? Tối nay?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.