MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 526

chuyện này. Trong thời kỳ này mà nghĩ đến chuyện yêu đương thì e rằng
tinh thần và sức lực sẽ bị phân tán. Vả lại, cháu có thể cai nghiện một cách
triệt để với bao nhiêu ý chí và nghị lực cũng như quyết tâm, bây giờ vẫn
chưa thể xác định được. Trước khi đoạn tuyệt hẳn với ma túy mà cháu đã
vội vàng tìm bạn gái chẳng qua là cháu muốn đổ dồn trách nhiệm lên vai
người con gái ấy mà thôi. Nếu cháu không dứt được với ma túy thì rõ ràng
là cháu đã làm khổ người khác rồi. Cháu nghĩ xem, bác nói có đúng không?

Tiêu Đồng cúi đầu, lòng rối như tơ vò nhưng miệng thì vẫn phụ họa theo
lời ông một cách vô thức:

- Đúng vậy, bác nói rất đúng ạ.

May mà bố Khánh Xuân cũng chỉ nói đến đó, ông đứng dậy, nói:

- Được rồi, chúng ta chuẩn bị làm cơm thôi.

Trong khi giúp bố Khánh Xuân làm cơm, Tiêu Đồng cố gắng thể hiện sự
nhanh nhẹn và biết vâng lời nhưng rõ ràng là anh không thể hoạt bát được
như xưa, cũng không dám nói cười một cách tự nhiên nữa. Không khí trong
nhà hơi ngột ngạt, trầm lắng. Họ nướng chân gà, thịt ba chỉ, nấu canh, làm
bánh sủi cảo. Ông nói, Ông thích ăn sủi cảo, đặc biệt là thêm vào đó một ít
lá hồi hương; Tiêu Đồng nói, Sở thích của cháu cũng không khác bác bao
nhiêu. Ông còn nói, Bánh sủi cảo bán ngoài phố không còn mùi vị truyền
thống nữa; Tiêu Đồng đồng ý và nói thêm, mỗi người tự làm sủi cảo để ăn
thì thì hợp khẩu vị hơn ngoài phố rất nhiều...

Sủi cảo đã làm xong, ông nói: Bác đã quên không mua tỏi, cháu đi mua một
ít. Ăn sủi cảo mà thiếu tỏi thì mùi vị không ngon. Tiêu Đồng nghe lời như
một cái máy, khoác áo vào định đi thì ông nói thêm: Cháu nhớ mua vài chai
bia nữa nhé.

Tiêu Đồng đi xuống lầu. Trời đã nhá nhem tối. Những tòa nhà cao tầng
được những ánh ráng chiều chiếu rọi một bên, một bên lấp trong bóng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.