MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 535

Phối hợp với diễn từ của anh vẫn là tiếng đàn piano tấu bài “Hoàng hà”.
Âm thanh hùng hồn như nước chảy mây bay của khúc nhạc vang động bên
tai anh càng khiến anh nhập mê, giọng anh cao vút lên và vang vọng ở khắp
nơi. Khi trường đoạn “Đông phương hồng” tấu lên cũng là lúc bài diễn
thuyết cũng như âm nhạc phối hợp đã lên đến cao trào, nước mắt anh chảy
dài xuống gò má. Anh nhận ra hình ảnh sông núi rộng lớn của tổ quốc cũng
như tinh thần của mỗi một người Trung Quốc, kham khổ và phấn chấn ẩn
tàng trong đoạn cao trào này. Tinh thần bị kích động đến độ anh không
ngăn nổi dòng nước mắt và những tiếng khóc thoát ra từ miệng anh bắt đầu
tan vào không gian. Anh khóc cho đến khi sực tỉnh. Anh đưa mắt nhìn căn
nhà tan hoang trong đêm tối, lắng nghe tiếng đập đầy bệnh tật của trái tim
mình và không biết rằng, để dẫn đến hoàn cảnh này, liệu đó có thể gọi rằng,
anh đã vì tổ quốc mà hiến thân chăng? Tại sao anh lại khóc? Tại sao đã tỉnh
khỏi cơn mê mà nước mắt anh vẫn không ngừng chảy.Trong lúc bóng đêm
đang bao trùm lên vũ trụ và toàn thể chúng sinh này, liệu có phải chăng anh
là người đang tỉnh duy nhất? Có ai đang nghĩ đến anh trong giờ phút này
không? Chắc là không, anh tự xác nhận. Trong mắt của mọi người, anh
chẳng qua là một thanh niên đã dấn sâu vào con đường trụy lạc, một kẻ
nghiện ma túy đáng khinh mà thôi! Anh khóc chẳng qua là vì diễn từ trong
bài diễn thuyết đã làm anh cảm động và chỉ có Mẹ Tổ quốc mới làm cho
vết thương lòng của anh bớt đau đớn, mới thông cảm cho anh mà thôi.
Nhưng nghĩ đến đây, anh lại chìm vào mông lung. Tổ quốc là ai? Ai là tổ
quốc? Là đảng và chính phủ chăng? Là công an chăng? Là mảnh đất dưới
chân mình chăng? Là hơn một tỉ người đang ngủ say trên khắp những ngả
đường, những thành phố này chăng? Hay nó chỉ là một khái niệm bao la
vạn trượng dung hợp xưa nay trong đó? Nhưng cho dù tổ quốc có là ai đi
chăng nữa thì anh vẫn khát khao được ôm ấp, được vỗ về. Anh muốn khóc
than kể lể, anh muốn được ôm ấp, anh muốn được có một ai đó thay mặt
cho Mẹ Tổ quốc ôm anh vào lòng và thủ thỉ những lời nói ngọt ngào bên tai
để xoa dịu nỗi đau trong anh... Anh nghĩ, người ấy chỉ có thể là Khánh
Xuân!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.