MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 537

- Tôi không hề viện lý do, tôi không việc gì phải nói dối chị.

- Cậu đã từng nói dối tôi bao nhiêu lần rồi, thế vẫn chưa đủ sao?

- Chị không tin cũng được, cứ chờ phá xong vụ án này. Chị cứ hỏi bọn họ
thì biết là tôi nói thật hay là đang lừa dối chị.

- Không phải hỏi tôi cũng biết là bọn chúng bảo cậu hút. Nhưng bảo cậu
hút là cậu phải hút sao? Cậu đã hứa với tôi, cậu thề nguyền một cách tùy
tiện như vậy, liệu có ai tin cậu nữa?

Ánh mắt Khánh Xuân lấp lóa trong đêm tối. Tâm trạng Tiêu Đồng rối bời
không biết phải giải thích thế nào cho Khánh Xuân hiểu mình. Cuối cùng
anh quyết định kể lại mọi việc từ đầu:

- Khi Âu Dương Lan Lan bắt đầu hỏi tôi, tôi nói mình vẫn còn đang hút.
Sau đó bọn chúng bắt tôi phải hút, nếu tôi không còn là con nghiện nữa thì
bọn chúng chẳng bao giờ tin...

Hình như đang quá xúc động nên Khánh Xuân chẳng nghe Tiêu Đồng nói
gì hết, cũng chẳng thèm suy nghĩ gì:

- Cậu đừng có mượn cớ này cớ nọ. Cậu sợ bọn chúng nghĩ là cậu không
thật tâm, thế cậu có thật tâm với chúng tôi không? Cậu đã nói với đội
trưởng Lý chuyện này chưa? Cậu đã nói với tôi chuyện này chưa? Vừa rồi
cậu vẫn còn ba hoa này nọ khi ngồi trong bàn ăn với chúng tôi kia mà? Mọi
người đều nói tính cách của cậu rất tệ hại nhưng tôi luôn luôn bảo vệ cậu.
Tôi không hiểu vì sao mình lại tin tưởng vào cậu đến như vậy.

Giọng Khánh Xuân đầy phẫn uất, nước mắt cô cũng đã trào ra và chảy dài
xuống gò má, hai vai rung rung, hai tay ôm mặt và chạy vụt vào bóng đêm.
Tiêu Đồng chạy theo định ôm lấy Khánh Xuân thì cô trầm giọng quát:
Buông tôi ra! - Tiêu Đồng buông Khánh Xuân ra, đứng một cách tội nghiệp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.