MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 568

Có lẽ tiếng nói to của cô đã áp đảo khiến bố nín lặng nhưng sự bực bội vẫn
thể hiện rõ trên gương mặt ông. Khánh Xuân hơi ân hận, hạ giọng nói như
van xin:

- Vả lại, chúng ta cũng cần có lòng nhẫn nại!

Hình như bố không chấp nhận được lý luận của cô nên lập bập nói:

- Bố không muốn cãi nhau với con. Bao nhiêu năm nay, trong nhà này chưa
hề có tiếng cãi vã, bây giờ... Bây giờ con đã trở thành người lớn rồi, bố
không có quyền ép buộc con phải nghe theo cách nghĩ của bố nữa. Cũng
như vậy, con cũng không có quyền ép bố phải nghe theo cách nghĩ của con.
Nói gì thì nói, ngôi nhà này vẫn là hai ngôi nhà riêng!

Bố nói như vậy nhưng cuộc đấu khẩu vừa rồi chẳng khác gì cãi nhau.
Khánh Xuân thấy đau khổ vô cùng. Cô đứng dậy, ôm chiếc thùng giấy có
con mèo nhỏ lên, đi ra khỏi phòng bố. Ông cũng không hề chúc con gái ngủ
ngon, thậm chí cũng không hề mở miệng hỏi cô định ôm con mèo đi đâu.
Cô trở về nhà mình, đặt chiếc thùng giấy xuống giường và đứng nhìn một
cách vô hồn, tâm trạng hướng về một chuyện khác. Cô biết, chuyện tình
yêu giữa cô và Tiêu Đồng sao mà xa vời, khó lòng nắm bắt. Nó cũng như
đóa hoa hồng mà cô ép trong sổ tay, vẫn đẹp lộng lẫy nhưng chỉ là cái đẹp
khô khốc, vô hồn. Nói cách khác, nó chỉ còn là bộ hài cốt của cái đẹp thực
tế ở ngoài cuộc đời.

Đêm đó, cô thức dậy đến mấy lần, bật đèn quan sát Tiểu Hắc. Nếu nói rằng,
cô nhìn con mèo nhỏ mà nhớ đến Tiêu Đồng thì có vẻ đáng tức cười nhưng
quả thật là nhìn nó ngủ một cách ngon lành, không hiểu vì sao nước mắt cô
lại trào ra.

Sáng sớm, cô qua bên nhà bố. Không giống như mọi ngày, sáng nay ông
không dậy sớm để làm cơm sáng cho cô, cửa phòng ông vẫn đóng im ỉm.
Cô hâm lại một ít thức ăn, hấp mấy chiếc bánh bao, rán vài quả trứng rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.