MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 567

Khánh Xuân cũng nói với bố bằng một giọng điệu hết sức nghiêm trang:

- Bố cũng biết là Tiêu Đồng đã vì con mới trở thành kẻ nghiện ngập. Cậu
ấy bị người ta lừa hút khi đang tham gia vào vụ án của chúng con, chính vì
vậy mà bị nhà trường đuổi học. Bên cạnh cậu ta lúc này không có lấy một
người thân, bố nói đi, con có thể không quan tâm đến chuyện này sao? Con
không thể giúp cậu ta cai nghiện sao? Con có thể không yêu Tiêu Đồng
nhưng con không thể không giúp đỡ cậu ta!

Sắc mặt bố càng trở nên nặng nề hơn:

- Cai nghiện về sinh lý thì đơn giản nhưng cái khó là cai nghiện về mặt tâm
lý. Con định giúp đỡ nó suốt cả cuộc đời sao?

- Bố cũng biết là con đã gắn với việc bài trừ ma túy bao nhiêu năm nay, con
không thể không biết tác hại của ma túy đối với con người. Muốn cai
nghiện về mặt tâm lý, chủ yếu là phải dựa vào sự giúp đỡ, sự quan tâm
chăm sóc của người thân khiến người nghiện có một niềm hy vọng vào
cuộc sống; cần phải dựa vào một gia đình để anh ta cảm thấy mình đang
sống trong hạnh phúc. Nếu trong cuộc sống, anh ta không tìm thấy được
những điều ấy, nếu trong lúc anh ta thất vọng, đau khổ mà không có người
an ủi, không có người thông cảm, đương nhiên anh ta không thể nào cai
nghiện được.

- Trước đây, khi nó ở trong nhà này, nó không có người quan tâm, không có
người an ủi sao? Nó không tìm thấy được một chút hạnh phúc nào trong
ngôi nhà này sao? Không có gì hết cả sao? Tại sao nó lại không cai nghiện
được?

Bố đã bắt đầu cao giọng, Khánh Xuân cũng không nhượng bộ, to tiếng ngắt
lời ông:

- Nhưng còn cần phải có thời gian!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.