MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 577

tôi cần một ít tiền thì lại kêu là phá sản. Thử hỏi tôi đã tiêu pha bao nhiêu
tiền của các người?

- Quả thật là tiểu thư không làm chủ gia đình nên không biết là gạo củi lúc
này đắt như thế nào. Những công ty con của chúng ta làm ăn chẳng ra gì,
may lắm là cũng lấy lại vốn mà thôi. Đúng là tiền của công ty lúc này eo
hẹp vô cùng, nếu không ông chủ đã không mạo hiểm lao vào vụ làm ăn với
lão họ Vu ấy. Từ trước đến nay chúng ta chưa hề biết người họ Vu này.

Âu Dương Thiên lên tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc:

- Con bảo là tự mình có thể sống được, vậy con định làm gì?

Âu Dương Lan Lan nín thở, cố ý để cho giọng nói của mình thật lạnh lùng:

- Những gì bố đã làm thì con cũng có thể làm được!

Âu Dương Thiên thoáng sững sờ, lâu lắm mới thở hắt ra, nói:

- Giỏi lắm Lan Lan. Con đã quá quắt lắm rồi. Tại sao càng lớn, con càng
thiếu hiểu biết như vậy? Bao nhiêu năm qua bố gian khổ vì con, không
muốn con lao vào con đường làm ăn nguy hiểm như bố, chỉ muốn con có
một gia đình bình thường như bao người khác. Bố đã già, chú Hoàng và
Kiến Quân cũng sẽ già, không bao lâu nữa còn ai có chút hơi sức nào mà
theo đuổi chuyện làm ăn, lúc ấy cũng có chỗ để mà về vườn, sẽ đến nhà
con để mà hưởng tuổi già một cách bình yên. Con thừa biết ý định này của
bố, việc gì mà con phải nói những lời như vừa rồi? Con nói cho sướng
miệng, đúng không?

Âu Dương Lan Lan cúi đầu. Cô biết là mình đã sai nhưng vẫn không nói
không rằng, lẳng lặng rời khỏi phòng Âu Dương Thiên. Lão Hoàng đi theo,
nói một cách trịnh trọng:

- Lan Lan à, cả một đời ông chủ đều hy sinh cho cô. Chỉ vì một Tiêu Đồng
mà cô lại xúc phạm đến tình cảm của ông hay sao? Đến một lúc nào đó cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.