MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 586

- Đêm qua tôi ngủ ở đây sao? Tôi đến đây từ lúc nào?

Đưa hai tay lên che ngực, Âu Dương Lan Lan ung dung nhìn anh, bình thản
nói:

- Đêm qua anh đến tìm em để đòi thuốc, anh quên rồi à?

Trí nhớ của Tiêu Đồng nhanh chóng hồi phục và chẳng khác nào một cô gái
lần đầu tiên nếm trải gối chăn để biến thành đàn bà, thần sắc anh thoáng bối
rối, hỏi:

- Áo quần của tôi đâu?

Chẳng khác nào trò mèo vờn chuột, Âu Dương Lan Lan cười nhạt:

- Đêm qua anh đã dùng sức mạnh để hiếp em, anh cũng quên nốt rồi ư? Bây
giờ anh muốn đòi quần áo rồi trở mặt với em, đúng không?

Hoàn toàn ngoài dự đoán của Âu Dương Lan Lan, Tiêu Đồng không hề
tranh cãi và biện hộ gì, chỉ lẳng lặng nằm xuống giường và vơ lấy chiếc
chăn trùm kín đầu, đôi vai rung lên từng đợt và những tiếng nấc nghẹn
ngào bắt đầu vang lên. Âu Dương Lan Lan chẳng hiểu gì hết, chạy đến lật
chiếc chăn ra, ôm lấy anh và vỗ về:

- Đây là do em hoàn toàn tự nguyện, có phải là anh sợ không?

Nhưng cô thì cứ nói, Tiêu Đồng thì cứ khóc. Chỉ có điều anh cố nén không
khóc thành tiếng, chỉ có những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra cùng với
những giọt nước mắt trào ra.

Sau đó Âu Dương Lan Lan suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Cô không
hiểu vì sao Tiêu Đồng lại khóc. Nói chung là chỉ có những người con gái,
sau đêm chung chăn chung gối đầu tiên với đàn ông thường hay khóc, có
thể vì lo lắng sợ hãi và cũng có thể vì quá hạnh phúc mà khóc. Không ngờ
loại con trai có máu lạnh như Tiêu Đồng lại khóc chẳng khác nào một thiếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.