MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 588

lùng và tâm hồn ai ai cũng vì thế mà lặng lẽ hơn, lắng đọng hơn. Âu Dương
Lan Lan nhìn gương mặt đỏ ửng của Tiêu Đồng, hỏi nhỏ:

- Anh thích nơi này không?

Tiêu Đồng không nhìn cô nhưng giọng nói anh đã điềm đạm hơn, nhẹ
nhàng hơn:

- Rất thích.

- Thích điều gì?

- Sự trong trắng, thuần khiết.

- Có lẽ đây cũng là niềm yêu thích chung của tất cả mọi người đã đến đây. -
Âu Dương Lan Lan nói:

- Em cũng thế.

Cổng chính của “viện điều dưỡng” đối diện với bờ hồ. Những nông dân địa
phương đang cho du khách thuê những chiếc xe trượt tuyết thô sơ làm theo
lối thủ công do ngựa kéo. Những con ngựa kéo những chiếc xe chạy sâu
vào lòng hồ thăm thẳm. Đó là những chú ngựa Quan Đông, là loại ngựa mà
các hoàng đế đời Thanh thường hay cưỡi khi đi săn, thấp lùn nhưng khỏe
mạnh và chạy cực nhanh. Những chiếc lục lạc đeo trên mình chúng kêu
lanh canh rất vui tai khiến những điều lo nghĩ trong lòng du khách có thể
vơi đi phần nào. Loài hoa song tử diệp trắng ngần mọc san sát và thẳng
đứng chung quanh bờ hồ, cành lấp lánh màu nhũ bạc, đẹp một cách thanh
thoát. Chiếc hồ mênh mông chẳng khác một vùng bình nguyên được bao
bọc bởi trùng điệp núi non chung quanh, có những vách đá dựng thẳng
đứng hiểm trở vươn ra sát bờ hồ. Âu Dương Lan Lan thích thú hú lên
những tiếng dài. Tiếng hú của cô lan tỏa vào không gian rất xa rất xa. Thi
thoảng cô liếc nhìn Tiêu Đồng và không hề bắt gặp một nụ cười nào trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.