MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 589

gương mặt anh. Ánh nắng phản chiếu xuống tuyết hắt lên khiến mắt anh
thường nheo lại.

Đây là lần đầu tiên Âu Dương Lan Lan tận mắt chứng kiến một vùng tuyết
mênh mông như thế này nên trông cô rất vui. Riêng Âu Dương Thiên, lão
Hoàng và Kiến Quân không biểu lộ bất kỳ một cảm xúc nào, có lẽ họ đã
từng đến đây nhiều lần trước đây. Thậm chí Âu Dương Lan Lan còn có cảm
giác là họ thuộc lòng từng đoạn đường, từng vị trí tại nơi này.

Mọi người trở về khách sạn đúng vào thời điểm ăn tối. Trong phòng ăn
rộng rãi và ấm áp, họ thưởng thức những món đặc sản của hồ Tùng Hoa
như cá tuyết hấp, cá ngao kho. Nghe đâu rằng đây là hai loại cá quý chỉ
giành để tiến cống cho hoàng đế ngày xưa, thịt mềm mà không nhiều
xương. Âu Dương Thiên vừa ăn vừa nói muốn được chứng kiến ngư dân
câu cá trên hồ về đêm, vừa câu được cá lên khỏi mặt hồ là nướng ăn ngay.
Đó mới chính là mùi vị chân chính của đặc sản hồ Tùng Hoa và cũng là
một cách hưởng thụ chân chính của bậc trưởng giả.

Đêm, lão Hoàng không cần hỏi ý kiến mọi người đã tự ý thuê ba phòng
ngủ. Tiêu Đồng không nói không rằng và cũng chẳng tỏ thái độ gì, theo Âu
Dương Lan Lan vào chung một phòng. Vừa vào phòng là anh đã khóa cửa,
việc đầu tiên là hút một điếu thuốc. Cả ngày nay anh không nghĩ đến
chuyện hút, có lẽ là vì cảnh vật hồ Tùng Hoa quá đẹp đã thu hút sự chú ý
của anh nên đã hạn chế sự phát tác của chất ma túy trong cơ thể anh.

Hút xong điếu thuốc, Tiêu Đồng ngồi thất thần trên giường, không cởi nổi
chiếc áo khoác rất nặng trên người, cũng không nói tiếng nào. Âu Dương
Lan Lan có vẻ không vui, hỏi:

- Có phải là anh vẫn muốn ngủ một mình? Muốn thế thì cứ ra ngoài hành
lang mà ngủ, em không cản đâu!

Tiêu Đồng không thèm đối đáp, chỉ lặng lặng cởi áo khoác. Cho dù khi đi
ngủ, Tiêu Đồng lại mặc một bộ quần áo kín mít từ đầu đến chân nhưng với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.