MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 606

lượng thì mười so với bốn là hoàn toàn chiếm ưu thế nên nhóm người này
có vẻ rất ung dung tự tại. Lão Viên cười ha hả choàng tay qua vai Xuân
Cường mời thuốc. Khánh Xuân biết là đến lúc cô phải rời khỏi xe.

Khi cô từ trên cabin cao cao của chiếc xe đông lạnh xuống, có một vài cặp
mắt đã đổ dồn vào cô. Xuân Cường lên tiếng gọi mọi người hãy tập trung
vào phía sau đuôi chiếc xe đông lạnh rồi làm như bận đánh lửa châm thuốc,
anh nhờ một gã trong số bọn chúng mở giúp cánh cửa xe.

Khánh Xuân biết là mấy mấy giây nữa thôi, cuộc chiến đấu sẽ diễn ra. Cô
vòng ra phía đầu xe, chọn vị trí thuận lợi và quan sát, bàn tay nắm báng
súng trong túi quần đã túa mồ hôi ướt đẫm. Một gã đại hán cao to đưa tay
lên nắm lấy cần khóa cửa, vặn nửa vòng thì cánh cửa xe đã mở tung ra.
Đúng lúc ấy, Khánh Xuân quát lớn:

- Tất cả đứng im, không được cử động!

Nhưng tiếng quát của cô đã chìm nghỉm trong rất nhiều tiếng quát vang lên
trong thùng xe và không biết có bao nhiêu cảnh sát vũ trang mặc quần áo
xanh lục từ trong thùng xe phi người ra ngoài, tiếng súng xạ kích vang lên
giữa không gian thoáng đãng và lạnh lẽo của ruộng muối.

Khánh Xuân hiểu vì sao đồng đội của mình lại nổ súng nhanh như vậy. Có
tiếng súng nổ tức là có kẻ đã chống cự và tất nhiên là cuộc chiến chắc chắn
là sẽ có đổ máu và tàn khốc vô cùng. Khánh Xuân cùng với trinh sát viên
lái xe chặn con đường rút lui của đối phương, đồng thời cô cũng chú ý đến
một gã thanh niên ở phía sau lưng mình. Từ nãy đến giờ hắn vẫn đứng bên
cạnh hai chiếc xe con. Cô bắn một phát và quát to, yêu cầu hắn đưa hai tay
lên quá đầu. Tuyệt đại bộ phận những kẻ buôn bán ma túy đã nằm phục
xuống đất dưới sự uy hiếp của các cảnh sát vũ trang, chỉ có một tên vẫn
quát lên:

- Bỏ súng xuống! Nhanh lên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.