MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 607

Khánh Xuân quét nhanh ánh mắt về nơi phát xuất ra tiếng quát, trông thấy
một đại hán to cao không biết làm thế nào đã chộp được Xuân Cường và kề
sát mũi súng vào thái dương anh, lấy thân thể anh làm lá chắn rồi chậm
chậm kéo anh đi về phía hai chiếc xe đậu phía trước. Cô cũng trông thấy
Xuân Cường đã bị thương từ lúc nào, những bước chân của anh kèm theo
những vệt máu đỏ hồng. Máu đỏ hòa lẫn rất nhanh với đất đen và nhanh
chóng biến thành màu sẫm. Cô cũng đã nhận ra tất cả có sáu cảnh sát vũ
trang và tất cả đang kề báng súng lên vai, nhắm thẳng vào gã thanh niên to
gan ấy, khẩu súng ngắn trên tay Trường Phát cũng đang chĩa thẳng về phía
trước. Khánh Xuân bước lên trước quát lớn: Không được bắn! Cô đã ý thức
được rằng, khi Xuân Cường bị đối phương khống chế thì mình chính là
người chỉ huy cao nhất ở đây.

Bên dùng súng bên dùng con tin và cùng dùng tiếng quát để giằng co, đối
địch với nhau. Trong mười mấy giây ấy, lão Viên định bò dậy nhưng đã bị
một cảnh sát chẳng thương tiếc gì cho một báng súng vào đầu, lão kêu rú
lên rồi nằm ẹp xuống đất như cũ. Trường Phát và những cảnh sát vũ trang
vừa chĩa súng về phía gã đại hán đang uy hiếp Xuân Cường, vừa quát tháo
uy hiếp những người đang nằm trên đất: Nằm im, không được động đậy!

Khánh Xuân kêu lớn:

- Đừng nổ súng, chúng ta có thể đàm phán. Anh có thể cho anh ấy vào
trong xe, chúng ta nói chuyện với nhau!

Gã đại hán nọ vẫn cứ ghim chặt mũi súng vào thái dương Xuân Cường,
trông anh lúc này đã nửa tỉnh nửa mê. Gã thanh niên đang nằm bẹp dưới
đất bên cạnh chiếc xe nghe lệnh của gã đại hán, lồm cồm bò dậy rồi lao vào
xe, khởi động máy. Khánh Xuân liên tục kêu lên:

- Anh đừng nổ súng, chúng ta có thể thương lượng. Anh ấy đã nguy ngập
rồi, anh có thể đặt anh ấy lên xe. Chúng ta sẽ thương lượng với nhau. Anh
có điều kiện gì...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.