MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 610

mặt nhợt nhạt của anh có thoáng một nụ cười. Nụ cười ấy khiến Khánh
Xuân cảm động và bỗng dưng cô rưng rưng muốn khóc.

Xuân Cường run rẩy đưa bàn tay về phía Khánh Xuân. Cô cầm lấy bàn tay
ấy một cách trìu mến. Đôi môi anh động đậy như muốn nói điều gì đó,
Khánh Xuân phải cúi người thật thấp ghé tai vào miệng anh và nghe được
mấy tiếng thì thào:

- Em... em bắn rất chuẩn..., rất chuẩn...

Khánh Xuân gật nhẹ đầu. Xuân Cường nói tiếp:

- Anh... có thể anh... không xong rồi...

Khánh Xuân lắc đầu, dịu dàng nói:

- Anh nhất định sẽ vượt qua, chỉ cần mổ xong là anh sẽ hồi phục ngay.
Chúng ta còn phải làm việc lâu dài với nhau.

Chiếc xe băng ca sắp tiến vào cửa phòng mổ, bác sĩ cắt đứt cuộc nói
chuyện giữa hai người:

- Không được nói nhiều, anh cần phải giữ sức.

Nhưng Xuân Cường vẫn cố gắng nói trong hơi thở giốc:

- Em... nhất định phải giúp cậu ta cai nghiện..., như thế... như thế mới tốt
đẹp đối với em...

Khánh Xuân không kịp nói gì thêm thì chiếc xe đã đưa Xuân Cường vào
hẳn trong phòng mổ. Cô hiểu là anh đang nhắc đến Tiêu Đồng. Cô không
thể biết là liệu anh có thể sống được khi rời khỏi phòng mổ này không, nếu
không thì đó có thể sẽ là lời trối trăng cuối cùng của anh.

Khánh Xuân thấy sống mũi mình cay cay và nước mắt trào ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.