MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 613

41.

Bữa cơm tối 31 tháng Mười hai rất thịnh soạn nhưng Tiêu Đồng không hề
cảm thấy ngon miệng, tinh thần có vẻ lo lắng bồn chồn. Anh không biết là
bữa cơm này có thể được xem là bữa cơm tống tiễn năm cũ để đón năm
mới giống như bữa cơm cuối cùng của năm cũ và đón tết âm lịch hay
không; có phải là bữa cơm mang ý nghĩa cả nhà đoàn tụ hay không?

Anh nghĩ, chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa là mình đã bước sang tuổi hai
mươi hai.

Trong bữa cơm, bố con Âu Dương Thiên đều uống rượu, liên tục cụng ly
với lão Hoàng và Kiến Quân, nói những lời chúc tụng nhau: Chúc cậu sang
năm mới phát tài; Chúc ông chủ năm mới làm ăn thuận lợi; Chúc tất cả mọi
việc của chúng ta đều thuận buồm xuôi gió; Chúc ông chủ sống lâu trăm
tuổi; Chúc cô chủ thỏa được tâm nguyện của mình... Họ cũng chúc Tiêu
Đồng năm mới gặp nhiều vận may; chúc cậu ăn nhiều để mập lên một tí.
Có lẽ họ cũng chẳng biết chúc Tiêu Đồng như thế nào cho thỏa đáng nên cứ
nói những câu đại loại như thế, nhưng tuyệt đối không hề nhắc đến chuyện
anh nghiện ma túy.

Trong hoàn cảnh ấy, Tiêu Đồng bị buộc phải chiều lòng mọi người, chiều
lòng Âu Dương Lan Lan, cố gắng nói cười nhưng tâm hồn thì đang nghĩ về
Khánh Xuân. Anh thầm gọi tên cô và uống một vài cốc rượu với cô và
thầm chúc cô công thành danh toại, chúc cho mọi việc đều thuận lợi và
bình an. Đương nhiên là anh cũng thầm chúc cho mối quan hệ giữa hai
người. Trong lòng anh lúc nào cũng vương vấn với câu hỏi: Khánh Xuân,
chị có nhớ chút nào về tôi không?

Anh không thể đoán được rằng, trong cái đêm ba mươi mốt giá rét ấy,
Khánh Xuân đã đến Thiên Tân hay là vẫn đang ở nhà với bố; liệu Xuân
Cường có đến nhà Khánh Xuân để đón năm mới hay không? Có thể là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.