MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 616

bác Âu ra nước ngoài một phen, chí ít là có thể đi một vòng các nước Đông
Nam Á và Hồng Kông.

Họ cũng nhau xem ngư dân bắt cá, sau đó mua mấy con cá ngao hoa rất to
vất lên xe, rồi lên xe, đi sâu vào giữa lòng hồ. Tiêu Đồng cảm thấy có chút
kỳ lạ vì cho rằng, phía trước mặt mới là chỗ đáng xem vì nơi ấy thể hiện rất
rõ nhịp sống về đêm nơi xứ tuyết. Không ngờ rằng càng đi sâu vào lòng hồ,
bóng tối càng dày đặc hơn. Đi hơn mười phút lão Hoàng thì thầm mấy câu
gì đó với người đánh xe. Gã này vung roi vun vút và chiếc xe rẽ ngoặt về
tay phải, tiếp tục lao trong đêm tối. Sau đó họ xuống xe, lúc này bàn chân
họ đã đặt trên một vùng đất mọc đầy loài cây song tử diệp, Tiêu Đồng nghĩ
đây có lẽ là bờ phía bên kia của chiếc hồ. Lão Hoàng đưa tiền cho người
đánh xe. Gã phấn khởi nói vài câu cám ơn rồi nhanh chóng lao xe vào màn
đêm, không bao lâu sâu đã biến mất trong tầm nhìn của Tiêu Đồng. Anh
kéo tay Âu Dương Lan Lan nói có vẻ lo lắng:

- Chúng ta đi đâu vậy?

Âu Dương Lan Lan cười nhẹ, hỏi lại:

- Đây là vùng đất hoang vu, trăng mờ gió thốc. Nếu bỏ anh một mình ở đây,
liệu anh có sợ mà tè ra cả quần không?

- Xe đã về rồi, chúng ta làm sao quay lại? - Tiêu Đồng hỏi tiếp.

- Anh cứ đi theo mọi người, sợ gì đến chuyện lạc đường. - Âu Dương Lan
Lan trông thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Đồng thì không đùa nữa, nói - Đi
thôi, tối nay chúng ta lại phải đổi chỗ ở mới.

Lúc này Âu Dương Thiên và lão Hoàng đã có vẻ thành thục, người trước kẻ
sau đi thẳng về phía bên phải. Trong lòng đầy nghi ngờ nhưng Tiêu Đồng
vẫn đi theo sau lưng họ. Chỉ khoảng vài trăm mét đã trông thấy một con
đường quanh co như một dải lụa trải dài trước mắt họ. Trên đường đã có
hai chiếc Toyota chẳng khác nào hai bóng ma chờ sẵn, màu đen của chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.