MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 617

nổi bật trên lòng đường đầy tuyết. Nhận ra mọi người đã đến, Kiến Quân
ngồi sẵn trong chiếc xe trước nhanh chóng bật đèn pha. Tiêu Đồng nghĩ, lần
này những cảnh sát mặc thường phục có nhiệm vụ theo dõi anh và nhóm
Âu Dương Thiên đã hoàn toàn mất dấu vết và trong thoáng chốc, anh cảm
nhận được một trạng thái tinh thần bị cô lập và một nỗi sợ hãi bắt đầu hình
thành trong lòng.

Hai chiếc xe đi xuyên qua cánh rừng cây song tử diệp trắng rồi leo lên
đường quốc lộ. Đèn pha chỉ chiếu rọi khoảng không gian trước xe khoảng
mười mét, còn chung quanh là mịt mùng đêm đen và tuyết trắng. Tiêu
Đồng đã hoàn toàn mất phương hướng, không biết là họ sẽ đưa mình đến
đâu.

Suốt đêm hôm ấy, họ ngủ gà ngủ gật trên xe. Đến khi trời tờ mờ sáng thì
hai chiếc xe bắt đầu tiến vào một thành phố vẫn còn chưa tỉnh giấc. Từ
những cột số và các bảng hiệu của các cửa hàng hai bên đường phố, Tiêu
Đồng nhận ra đây chính là thành phố Trường Xuân. Họ thuê phòng tại
khách sạn Nam Hồ, một khách sạn kiến trúc theo lối cổ bên cạnh công viên
Nam Hồ. Sau một đêm ngồi xe, ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi bơ phờ. Âu
Dương Thiên nhìn đồng hồ nói: Hãy còn sớm, mọi người tranh thủ ngủ lấy
một tí, ngủ dậy thì đến nhà ăn để ăn sáng.

Tiêu Đồng và Âu Dương Lan Lan đi về phòng. Âu Dương Lan Lan ngáp
mấy tiếng rõ to, riêng Tiêu Đồng không cảm thấy buồn ngủ tí nào. Anh làm
ra vẻ hết sức tự nhiên hỏi cô:

- Tại sao chúng ta phải rời Thiên Tân một cách lét lút như vậy? Anh vẫn
còn có nhiều đồ đạc vất lại ở khách sạn mà.

Âu Dương Lan Lan đã quá buồn ngủ, nói trong mơ mơ hồ hồ:

- Sáng nay lão Viên sẽ giao hàng cho ông chủ Vu của anh. Bố em sợ rằng
có chuyện không lành xảy ra với phía lão Viên, chúng ta cũng sẽ bị chộp.
Nếu mọi chuyện ở Thiên Tân đều diễn ra thuận lợi, chúng ta sẽ quay về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.