MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 620

như Âu Dương Lan Lan mà kể cả một số sinh viên trong các trường đại học
cũng không phải là không có kiểu sống không phân biệt thị phi, chỉ nghĩ
đến mình mà hủy hoại đạo đức truyền thống như thế.

Âu Dương Lan Lan chỉ ngủ một lát rồi tỉnh dậy, gọi Tiêu Đồng đến ngồi
bên cạnh. Anh không muốn tỏ ra quá thân mật với cô nhưng chạnh nghĩ
đến hoàn cảnh hiểm nghèo của mình lúc này bèn ra vẻ vui vẻ nghe lời, ngồi
xuống bên cạnh để cho cô âu yếm mình. Âu Dương Lan Lan nhắm mắt thì
thầm, Tiêu Đồng à, anh không mệt sao, tại sao anh không ngã lưng một tí?

Tiêu Đồng chọn lựa từng chữ trước khi mở miệng, giọng anh nhẹ nhàng và
thân thiết hơn:

- Anh cầu mong cho ông chủ Vu không xảy ra chuyện gì. Nếu có chuyện gì
xảy ra, nhất định sẽ liên lụy đến lão Viên. Bố em không hận anh mới là
chuyện lạ. Lúc ấy hai chúng ta muốn sống gần bên nhau cũng không còn cơ
hội nữa.

Âu Dương Lan Lan mở mắt ra, nói:

- Sao lại như thế được chứ? Chuyện gì sẽ xảy ra với bọn họ có quan hệ gì
đến chúng ta? Anh chỉ là người giới thiệu cho hai bên gặp nhau thôi mà.

- Nói thì nói như vậy, nhưng họ vẫn có thể hoài nghi anh. Em xem Kiến
Quân đó thì biết, trước sau anh ta không bao giờ muốn anh và em ở bên
nhau.

- Kiến Quân? - Giọng Âu Dương Lan Lan có vẻ coi thường - Anh ta cứ đối
xử với anh như vậy thì có lúc, anh ta nhất định sẽ hối hận.

Đúng lúc ấy lão Hoàng gõ cửa và gọi hai người xuống ăn sáng. Họ đi theo
lão xuống quán cà phê phía dưới lầu, Âu Dương Thiên và Kiến Quân đang
chờ. Gương mặt Âu Dương Thiên trầm trọng một cách khác thường. Tiêu
Đồng thấy hai chiếc điện thoại di động đang nằm trên bàn. Lão Hoàng hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.