MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 628

khổ, bôn ba buôn bán khắp nơi, cũng không ngại ngần gì mà cùng kể tên
những người đã từng quen biết, nào là Trương Tam, nào là Lý Tứ và tình
hình của mỗi người hiện nay... Ông chủ Chung nói, tôi đã sớm nghỉ làm
chuyện ấy rồi, sau khi cưới vợ có con, tôi nghĩ là mình phải tích góp một
chút công đức, không buôn bán chuyện ấy nữa thì hơn. Âu Dương Thiên
lên tiếng phụ họa, nói: Đúng thế, tôi cũng đã rửa tay gác kiếm từ rất lâu rồi,
tuyệt đối không làm chuyện ấy nữa.

Sau khi giới thiệu con gái, “chàng rể tương lai” và hai người đồng hành với
ông Chung, Âu Dương Thiên nói: Đã lâu lắm rồi, ý nguyện đưa con đến
Tây Tạng để thăm lại cảnh cũ người xưa luôn luôn thường trực trong tâm
trí tôi. Đáng tiếc lúc này lại là mùa đông, nếu là mùa hè thì phong cảnh đẹp
hơn rất nhiều.

Tiêu Đồng nghe thấy rất rõ, có lúc ông Chung lại gọi Âu Dương Thiên một
cách thân mật là “lão La”, có lúc thì suồng sã gọi là “La Trường Thoái” bèn
thì thầm vào tai Âu Dương Lan Lan hỏi:

- Tại sao ông Chung lại gọi bố em là “La Trường Thoái”?

Âu Dương Lan Lan mỉm cười nói:

- Em còn được gọi là La Lan, đây là tên từ nhỏ của em. Bố em vốn họ La
nhưng đã đổi thành họ Âu Dương đã lâu lắm rồi. Thực ra cái tên La Lan dễ
nghe hơn, bố em lúc ấy không nên đổi thành họ Âu Dương, có vẻ thông tục
quá.

- Thế thì phải đổi thành họ gì?

- Vẫn cứ là họ La, là La Lan, sau này sẽ là Sofia!

Tiêu Đồng không cười, trong lòng thầm nghĩ đúng là Âu Dương Lan Lan
quá sức nông cạn, trong hoàn cảnh này mà vẫn tỏ ra vô tư vô lự đến như
vậy. Anh chuyển hướng câu chuyện, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.