MÃI KHÔNG NHẮM MẮT - Trang 629

- Thế bố em định để mọi người ở đây trong bao lâu? Đây là nơi có độ cao
hơn ba nghìn mét so với mặt nước biển, chúng ta sống ở đây chẳng dễ chịu
tí nào đâu.

Hình như Âu Dương Lan Lan không để ý lắm đến chuyện này, nói:

- Anh yên tâm, anh cần hút thuốc thì lần này em đã mang theo rất nhiều, đủ
cho anh dùng.

Từ lúc bước xuống máy bay, Tiêu Đồng đã cảm thấy đầu óc choáng váng,
hơi thở đã rất nặng nề. Anh không biết đó là do tác động của khí hậu của
vùng cao nguyên hay là do cơn nghiện đang lên.

Chủ nhân đã bày cơm nước lên bàn, mùi vị của thức ăn Tây Tạng hòa lẫn
với mùi vị Tứ Xuyên. Tiêu Đồng cảm thấy đói, ăn uống một cách vồ vập.
Ông Chung mở một bình rượu trắng, Âu Dương Thiên xua tay nói không
uống, lâu lắm rồi tôi không quay lại Tây Tạng, cần phải có thời gian thích
nghi vài ba ngày, uống rượu vào thì không chịu nổi, không uống họa may
mới có thể thở được. Nói xong lão quay sang nhắc Tiêu Đồng: Ăn ít thôi,
mới lên cao nguyên thì đường tiêu hóa có bị thay đổi chút ít, ăn quá nhiều
cậu sẽ rất khó chịu. Ông Chung nói: Đúng lắm, ít nhất là trong hai ngày,
mọi người không nên ăn uống quá nhiều.

Ăn cơm xong, câu chuyện hàn huyên lại trở nên sôi nổi hơn cho đến khi Âu
Dương Thiên ngáp mấy cái thật dài, lúc ấy ông Chung mới bố trí cho mọi
người nghỉ ngơi. Tiêu Đồng và Âu Dương Lan Lan được đưa vào một căn
phòng nhỏ vốn giành cho con gái của chủ nhà, cô bé phải chuyển sang ngủ
với bố mẹ. Mẹ cô bé còn rắc trên giường chiếu của hai người một ít thuốc
bột chống rận.

Trước khi tắt đèn, Tiêu Đồng còn nằm trên giường chậm rãi hút hết điếu
thuốc. Hơi thở của Âu Dương Lan Lan bắt đầu thấy khó khăn, do vậy cô
không làm phiền đến Tiêu Đồng. Đây là dịp may để Tiêu Đồng quấn mình
trong chăn mà gặm nhấm tâm sự riêng tư và đương nhiên mọi suy nghĩ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.